Cô gái kia đứng chung một chỗ cùng Diệp Lương, đối lập phi thường rõ ràng.
Cô ta cũng mặc quân phục ngụy trang, mái tóc màu rượu đỏ cuộn sóng lớn, sợi tóc trong gió đêm nhẹ nhàng lay động.
Dáng người có trước có sau, đem áo ngụy trang căng đến chặt, khó nén dụ hoặc.
Từ thùng đựng hàng đi xuống, vô luận nam hay nữ, đều nhịn không được đem ánh mắt dừng vài giây ở trên người cô ta.
Tô Yên đi tới nơi, khi ánh mắt đối mặt cùng cô gái kia.
Trong đầu cô liền hiện lên hai chữ, Tần Cầm.
Tần Cầm khi nhìn đến Tô Yên, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia thần sắc bất định, nhưng mà rất nhanh, trên mặt lại lần nữa khôi phục tươi cười hấp dẫn, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Yên.
Tô Yên không nói chuyện, ánh mắt ở trên người Tần Cầm nhìn chăm chú vài giây, sau đó dời đi ánh mắt, đi theo đại bộ đội vào phòng.
Tô Yên vừa đi, Tần Cầm nghiêng đầu về phía Diệp Lương
"Mình nhớ rõ là đã cho cậu xem qua ảnh chụp của cô ta, vì sao còn muốn cứu cô ta về để khiến mình ngột ngạt?"
Trên mặt mỉm cười, thanh âm lại rất lạnh.
Diệp Lương đạm mạc một câu
"Thuận tay cứu."
Tần Cầm nhìn bóng dáng Tô Yên rời đi, môi đỏ lộ ra một tia khinh thường, nửa ngày sau mới nói
"Cứu trở về cũng được. Mình nghe Phong ca nói, máu của cô ta miễn nhiễm độc tang thi."
Diệp Lương nghe thế, quay đầu nhìn Tần Cầm.
Lúc trước, Diệp Lương đã từng nghe Tần Cầm nói qua, cô gái Tô Yên này tâm cơ lợi hại như thế nào, nhưng đúng thật là không nghĩ tới, cô ấy lại có năng lực như vậy.
"Triệu Phong?"
Tần Cầm nhướng mày, tươi cười xinh đẹp
"Phong ca của mình, trừ bỏ hắn, cậu cho rằng có thể là ai?"
Diệp Lương trầm mặc nửa ngày, hỏi
"Hắn vì sao lại nói cho cậu?"
Tần Cầm một bàn tay đáp ở trên vai Diệp Lương, vặn vẹo thân hình như rắn nước dán qua
"Tự nhiên là ở trên giường, sau khi phiên vân phúc vũ nói chuyện với nhau, đương nhiên là sẽ đem bí mật sâu kín nhất nói cho mình rồi."
Vừa nói, tay Tần Cầm xẹt qua cằm Diệp Lương.
Diệp Lương lui sau một bước.
Trên mặt không có gì dao động.
Tần Cầm rất là tiếc nuối
"Mình nói chứ, cậu vì sao không phải là đàn ông nhỉ? Bộ dáng người sống chớ gần này, thật là khiến người mê muội a."
Cô ta phát ra một tiếng cảm thán.
Diệp Lương không nói chuyện.
Trong không trung tràn ngập yên tĩnh.
Tần Cầm rốt cuộc thu liễm tươi cười trên mặt, bắt đầu dần dần trở nên nghiêm túc
"Tô Yên kia, cậu cách xa một chút, không cần phải xen vào, mình tới trị cô ta. Trừng trị tiểu bạch liên nhu nhược chính là sở trường của mình đấy."
Nói xong, cô ta vứt cái mị nhãn cho Diệp Lương rồi xoay người đi vào trong phòng.
Diệp Lương buông xuống mặt mày, trong bóng đêm lạnh lẽo, không biết là nhận ra cái gì, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía bụi cỏ bên phải.
Ánh mắt sắc bén, như là muốn đâm thủng đêm đen để nhìn thấu.
Nửa ngày, cô giơ tay ném lôi điện xanh tím hướng tới bụi cỏ kia.
Lôi điện làm nổ tung bụi cỏ.
Trừ bỏ gió lạnh, cái gì đều không có.
Diệp Lương thu hồi tầm mắt, cũng đi vào trong phòng.
Mà ở đại thụ cách đó mấy mét.
Có một người đứng đó, người nọ mặc áo thun cùng quần dài màu đen, tóc dài đến gò má, che khuất khuôn mặt hắn.
Chỉ là, nhìn da thịt xám trắng trên người hắn, còn có móng tay tím đen, nếu có người đụng vào, chỉ sợ sẽ bị dọa đến hoảng.
Đây không phải người, đây là một con tang thi a.
Nhưng mà tang thi này... rất khác biệt, hắn ăn mặc sạch sẽ, cực kỳ giống con người.
Tô Yên đi vào nhà gỗ, những người vừa nãy ở trong khoang chở hàng đã tiến hành an bài thống nhất với vấn đề ăn ngủ đêm nay rồi.