Beta: Ngân Minn
Từ trước tới nay Quân Vực luôn thuận buồm xuôi gió, nay lại gặp phải một chướng ngại vật.
Mà chướng ngại vật này lại không thể di chuyển được.
Màn đêm buông xuống, đã đến điển lễ kế vị tôn chủ của Quân Vực.
Vạn chúng triều bái, tứ phương tụ họp.
Nhưng, tâm tình của vị sắp được kế vị tôn chủ tương lai lại không tốt một chút nào.
Không đúng, phải nói là rất u ám.
Người trêи Cửu Trọng Thiên và người dưới Minh Giới đều tới.
Tiểu Hồng búi hai búi tóc tròn tròn, được Tô Cổ dẫn vào trong điện.
Tiểu Hồng vừa ăn kẹo hồ lô vừa nói
"Yên Yên, đi tìm Yên Yên."
Vì vậy, Tô Cổ kéo Tiểu Hồng trực tiếp quẹo vào.
Trong tẩm điện.
Chỉ có một mình Tô Yên ở chỗ này.
An Đồng bưng một chén thuốc đen như mực tới.
Hai tay cung kính đưa qua
"Tô Yên cô nương, thiếu chủ dặn dò ngài uống hết chén thuốc bổ này."
Ngay khi chén thuốc tới gần, đã có thể cảm nhận được nó không hề bình thường.
Không phải loại thuốc vừa ngửi thấy mùi liền khiến người ta hận không thể tránh kịp kia, mà là một mùi hương rất êm dịu.
Tô Yên đi qua, nhân tiện nhìn An Đồng.
Nàng nhớ rõ ràng cách đây vài ngày có gặp hắn, lúc đó hắn rất ghét nàng, mà giờ hận ý trêи người hắn đã tiêu tan, không chỉ vậy, còn cung cung kính kính.
Tô Yên nhận lấy.
Sau đó nhìn An Đồng.
Hơi thở của hắn không ổn định, rõ ràng là bị thương.
Đúng lúc này, Tiểu Hồng chạy vào.
"Yên Yên, Yên Yên."
Vừa gọi, vừa chạy vào bên trong.
Lúc thấy Tô Yên ngồi trêи ghế, mắt Tiểu Hồng lập tức sáng lên.
"Yên Yên."
Nhưng ngay sau đó, lực chú ý của Tiểu Hồng liền rơi vào cái chén trêи tay Tô Yên.
Ực.
Tiểu Hồng không kìm nén được, nuốt nước bọt.
Nó đang cố để không lộ ra vẻ thèm thuồng.
Nhưng, chưa nổi ba giây
"Thơm quá."
Nói xong, đôi chân nhỏ nhắn chạy tới chỗ Tô Yên.
Một bàn tay từ phía sau túm hai bím tóc nhỏ của nó, kéo cái đầu to ra khỏi chén thuốc bổ.
An Đồng đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Tiểu Hồng.
Tiếp đó cung kính lên tiếng
"Xin mời cô nương uống hết."
Nhiệm vụ Thiếu chủ giao cho hắn là phải thấy Tô Yên uống hết chén thuốc này.
Hắn không bàn về việc trong chén thuốc này có bao nhiêu kỳ trân dị bảo cùng những đồ bổ khó tìm ở trêи trời dưới đất.
Hắn có chút hiểu biết thứ tên Tiểu Hồng này.
Một chén thuốc này phải đun một ngày một đêm mới xong.
Nếu như bị thằng nhóc này uống hết, sợ là hắn lại phải lĩnh phạt.
Đến lúc đó hắn cũng không thể xác định được mình có thể mở nổi mắt được không.
Tô Yên thấy An Đồng có chút vội vàng, liền gật đầu.
Cầm chén thuốc lên uống.
An Đồng nhìn Tô Yên uống, sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Hồng không kìm được, lại nuốt nước miếng cái ực.
Tô Cổ lấy kẹo hồ lô trong tay Tiểu Hồng, rút ra một viên nhét vào miệng nó.
Tô Yên uống gần hết thì dừng lại.
Thấy Tiểu Hồng có vẻ như rất thèm
"Em muốn uống?"
Nói xong, liền đưa cái chén còn thừa một phần ba qua.
Tiểu Hồng nhai kẹo hồ lô, nỗ lực ngoảnh mặt đi.
"Yên Yên còn phải chữa bệnh."
Tô Cổ nhướng mày.
Hai tay đang nắm chặt lấy Tiểu Hồng liền thả lỏng.
Vốn dĩ Tô Cổ dự tính, nếu Tiểu Hồng dám vươn tay ra chạm vào cái chén kia thì hắn sẽ ném tên đần này ra ngoài.
Không ngờ nó cũng có thể tự kiềm chế.
Tô Cổ nhéo má nó một cái
"Có chút trưởng thành rồi."
Trong giọng nói lãnh đạm có thêm chút cảm xúc khác.
Tiểu Hồng hiếm khi được Tô Cổ khen.
Nháy mắt đã ném chén thuốc bổ mê người kia ra sau đầu.