Beta: Tinh Niệm
Tô Kiêu Lôi nhìn Tô Yên. Trong mắt cảm xúc khó phân biệt. Cuối cùng, vẫn là nghiêng đầu nhìn về phía một bên khác.
Mẹ đã chết. Chưa đến trăm ngày sau cha đã cưới nữ nhân khác. Di cư tới X thị, có đứa con nhỏ, bắt đầu cuộc sống mới. Ngoại trừ định kỳ đưa tiền, cũng đã ba năm không gặp mặt ông ta rồi.
Khi còn nhỏ, cảm tình hai chị em hắn thực tốt. Chỉ là càng lớn, chị càng ngày càng bận. Lần trước thấy Tô Yên là khi nào? Hai tháng trước hay là ba tháng trước? Bọn họ cùng nhau làm gì? À, uống được nửa ly cà phê, tốn người phút thời gian.
Tô Yên đến nơi này khiến Tô Kiêu Lôi cảm thấy ngoài ý muốn. Trong tình huống bình thường, nếu hắn ở bên ngoài gây chuyện, vô luận thị phi đúng sai, người bị mắng nhận sai kia khẳng định là hắn.
Thế nhưng vừa nãy cô giúp hắn. Điều này càng làm Tô Kiêu Lôi ngạc nhiên.
Đang nghĩ ngợi tới đây. Tô Yên ngẩng đầu, lại nhìn thoáng qua mặt đồng hồ
"Còn có ba phút."
Lúc này, một vị nam phụ huynh móc di động ra bắt đầu ghi hình.
"Cô không phải minh tinh sao? Hiện tại bắt đầu ỷ thế hϊế͙p͙ người có phải hay không? Tôi muốn up hết lên mạng để mọi người nhìn xem cô là cái loại người gì!"
Tô Yên nhìn thoáng qua, lại dời đi ánh mắt. một chút đều không thèm để ý chuyện này.
Cô nhìn về phía cái kia Cô giáo Triệu, mở miệng
"Cô giáo, em trai tôi nói như vậy là đúng sao?"
Cô giáo triệu nội tâm hoảng loạn, cả hai bên đều đắc tội không nổi. Nhưng thân là cô giáo, công bằng công chính vẫn là nên
"Hắn nói là thật."
Nói xong, cô giáo do dự. Đại khái, nội tâm vẫn là thiên vị về ba học sinh kia. Cũng không phải là thiên vị hẳn, chỉ là cảm thấy ba học sinh kia thảm hơn một chút.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Thảm hại hơn, đương nhiên sẽ được càng nhiều đồng tình.
Cô giáo triệu mở miệng
"Chỉ là ba học sinh kia hiện tại còn ở bệnh viện, bạn học Tô Kiêu Lôi xuống tay quá độc ác."
Tô Yên nghe xong, đi phía trước hai bước. Nhặt lên tờ chi phiếu trêи mặt đất. Nhìn về phía ba vị phụ huynh kia, mở miệng
"Con các người vũ nhục nhân cách với em tôi, hơn nữa còn đề cập đến cha mẹ. Sau đó nhiều lần khiêu khích, ý đồ động thủ đối với em tôi. Con các người ra tay đả thương người, em trai tôi là phòng vệ chính đáng. Hắn không sai. Bọn chúng có thể cậy đông, ba đánh một mà vẫn bị đánh vào bệnh viện. Mất mặt như vậy, yếu như vậy, vì sao còn không biết xấu hổ tới đây bán thảm?"
Vị nữ phụ huynh mặt xanh mét, mở miệng liền muốn nói nhưng bị Tô Yên đánh gãy
"Cuối cùng, căn cứ 《 bộ luật bảo vệ trẻ vị thành niên》vũ nhục nhân cách người khác, nhục mạ, phỉ báng, phá hư danh dự người khác, phạm tội vũ nhục, phán xử ba năm tù."
Cô vừa nói xong, một vị nam phụ huynh trong đó còn rất lý trí, cười lạnh một tiếng
"Đừng tưởng rằng chúng tôi không hiểu luật pháp, chuyện giữa bọn trẻ, cô thật đúng là cho rằng sẽ bị phạt tù?"
Tô Yên gật gật đầu, duỗi tay chỉ chỉ ba người bọn họ
"Trong vòng 48 giờ, con trai các ngươi phải tới xin lỗi em trai tôi. Tôi sẽ giữ lại quyền lợi tố tụng. Có lẽ bởi vì bọn chúng chưa đủ 18 tuổi, lại phát sinh ở trường học nên sẽ phán nhẹ. Nhưng giam ngắn hạn, phạt tiền, khẳng định sẽ có. Đến lúc đó lời "xin lỗi" sẽ không dùng được đâu."
Cô nói xong, nhìn ba người kia. Căn phòng một lần nữa an tĩnh. Cô thực nghiêm túc hỏi một câu
"Còn cần tôi lại giải thích cho các người?"