Beta: Tinh Niệm
Hai người bọn họ....
Một ý tưởng xẹt qua trong đầu.
Sau đó, cô mím môi một chút rồi đi ra khỏi đội ngũ.
Lôi kéo ống tay áo Tô Đường.
Tô Đường nghiêng đầu nhìn về phía cô.
" Có chuyện gì? "
Tô Yên duỗi tay, im lặng ôm lấy hắn.
Sau đó nhón chân, hôn lên môi của hắn.
Lúc sau lên tiếng
"Cái này, còn có cái này, đều không thể làm với người khác."
Tô Đường sửng sốt, tức khắc liền nhớ tới cảnh tượng buổi tối ngày đó của Triệu Phong và Tần Cầm.
Thì ra cô cũng muốn hôn.
Cho nên... Cô là muốn nói với hắn, muốn sinh sản giao phối?
Cái ý tưởng này vừa hiện ra, Tô Đường híp mắt, biểu tình thực sung sướng.
Tay bởi vì đang giấu trong ống tay áo nên không có vươn ra, bèn cúi đầu xuống, dựa vào vai Tô Yên.
Giọng nói không nặng không nhẹ, có chút nghẹn ngào thong thả
"Anh, đồng ý. "
Cô khi nào muốn sinh sản giao phối, hắn đều đồng ý, đều có thể.
Tô Yên nghe hắn trả lời.
Biết hắn ngày thường biểu đạt từ ngữ có chút quái dị, thế này hẳn là nghe hiểu lời cô đi.
Cô lúc này mới yên tâm, xoay người trở về đứng vào hàng ngũ.
Sau đó, nghe thấy ầm vang một tiếng.
Cửa chính căn cứ Văn Minh mở ra.
Có một đám binh lính tay cầm vũ trang hạng nặng canh giữ.
Vì biết đây là căn cứ Văn Minh, mọi người điều mặc kệ đông người.
Chen chúc đi vào bên trong.
Nhưng ngược lại, Diệp Lương, Triệu Phong, Tần Cầm và Tô Yên bốn người đều đi ở cuối cùng.
Tần Cầm bước nhanh chân đi về phía trước, thời điểm cô ta đi ngang qua Diệp Lương, lên tiếng hỏi một câu
"Diệp lão đại, tôi cùng cô coi như đã quen nhau rất lâu, cho nên đoạn đường cuối cùng này, muốn khuyên cô một câu, bảo trọng."
Nói xong, Tần Cầm cười đi về phía trước.
Diệp Lương, Tô Yên, Triệu Linh phải chết ở bên trong, cô ta mới có thể an tâm.
Tần Cầm so với Triệu Linh thì bản thân cô ta mạnh hơn một chút.
Nhưng đối với Diệp Lương....
Nói thật, cô ta cảm thấy mình không hề kém cạnh với Diệp Lương.
Dựa vào cái gì mọi người đều nghe theo cô ta?
Chỉ vì trước đó vẫn luôn không tìm được cô hội.
Chỉ là hiện tại...., nếu Diệp Lương đã chết.
Tần Cầm cô, sớm muộn gì cũng có một ngày được vạn người tôn sùng.
Lúc trước sự kiện tang thi triều ở tòa trung tâm thương mại kia đã chấn động mọi người.
Càng làm cho người không nghĩ tới chính là, Diệp Lương còn bảo hộ được mười mấy người thường ra ngoài.
Chuyện này, một truyền mười mười truyền trăm, không chỉ là căn cứ Văn Minh.
Thậm chí những người sống sót bên ngoài tất cả đều biết rất rõ ràng.
Mà đặc biệt khiến người cảm thán chính là những người thường không có dị năng, có thể ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, còn được bảo hộ đi ra ngoài.
Nếu không có một chút tài năng, thì hoàn toàn làm không được.
Thậm chí sau khi sự kiện kia diễn ra, có không ít người cảm thấy, nếu có một ngày, Diệp Lương thành lập một căn cứ, khẳng định sẽ là người suy nghĩ cho dân.
Bọn họ đều sẽ nguyện ý đi cùng cô ấy.
Câu chuyện này được truyền tới tai đầu lĩnh Tân Dương của căn cứ Văn Minh.
Tuy rằng, hắn không phải người bụng dạ hẹp hòi.
Nhưng nếu có thể đem mối họa Diệp Lương này hoàn toàn tiêu diệt, cũng không tồi.
Cùng lắm chỉ là một cái dị năng giả mà thôi.
Thuộc hạ dị năng giả của hắn ta không có một cũng có mấy chục người, thiếu một người như Diệp Lương cũng không sao.
Cho nên, kế hoạch của Tần Dương và Tần Cầm, những người trung thành và tận tâm đi theo Diệp Lương, bao gồm cả Diệp Lương, tốt nhất nên chết ở bên ngoài căn cứ Văn Minh.
Đến lúc đó đem chuyện này đổ lên đàn tang thi bên ngoài.
Nói rằng bọn họ không có cách thoát thân.
Kế sách sạch sẽ mà khéo léo.
Trong mắt Tần Cầm ẩn ẩn hưng phấn cùng chờ mong.
Cô ta chờ mong ngày những người kia ngã xuống dưới chân cô ta.
Nhìn các cô một đám ngu xuẩn đang đi vào chỗ chết mà không biết.
Nghĩ đến đó, liền cảm thấy vui vẻ.