Cơ Ngọc sửng sốt trong một cái chớp mắt.
Thực mau liền hiểu rõ ý Tô Yên.
Đây là tối hôm qua mệt, liền tính toán chặt đứt những ngày sau hắn hầu hạ sinh hoạt?
Cơ Ngọc đôi mắt buông xuống.
Đã nếm qua hương vị nàng rồi, làm sao có thể từ bỏ?
Thanh âm hắn trầm thấp
"Hầu gia, hôm qua Cơ Ngọc có chỗ nào hầu hạ không chu toàn?"
Hắn cách Tô Yên rất gần.
Cảm thụ được hơi thở nóng rực bên tai.
Tô Yên lắc đầu
"Nhưng thật ra không có."
Nàng nghĩ, chính là hầu hạ quá chu đáo, cho nên mới khiến nàng quá mệt.
Cơ Ngọc ôm Tô Yên, chậm rãi ra tiếng
"Cơ Ngọc được hầu gia mua tới, vốn chính là phải hầu hạ hầu gia chuyện hằng ngày cùng với chuyện giường chiếu.
Hầu gia hiện giờ không cho Cơ Ngọc hầu hạ, Cơ Ngọc trong lòng khó an."
Tô Yên nghe hắn nói câu cuối cùng kia.
Nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
"Chàng, chàng....."
Tô Yên do dự.
Cơ Ngọc bởi vì kề sát cổ Tô Yên, thế cho nên nàng không có nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.
Cơ Ngọc nhắm mắt lại, môi mỏng một chút một chút như có như không dán da thịt tinh tế của nàng.
"Hầu gia, Cơ Ngọc sợ hãi."
Thanh âm hắn chậm rãi rơi xuống.
Tô Yên dừng một chút, cuối cùng, vẫn là ngã vào trong lòng ngực hắn,
"Ưm, vậy cứ dựa theo ngày thường hầu hạ, đến nỗi chuyện giường chiếu, chàng muốn như thế nào, liền như thế đó đi."
Tay nàng cầm tay Cơ Ngọc, ý đồ an ủi tiểu tâm linh của vị nam thiếp đang tự ti kia.
Cơ Ngọc câu môi, dán bên tai Tô Yên, tiếng nói hỗn loạn hơi thở nóng rực
"Vâng, tiểu hầu gia của ta."
Tô Yên không chú ý tới, từ đầu đến cuối, Cơ Ngọc đều lấy một loại tư thế đầy tính chiếm hữu mà ôm nàng vào trong ngực.
Làm gì có tiểu nam thiếp nào sợ hãi tự ti, còn có thể bá đạo như vậy?
Kết quả là, Tô Yên liền ở trong vị tiểu nam thiếp này, sinh hoạt qua một ngày.
....
Gần một tháng này, cũng không biết vì sao, Tam điện hạ phá lệ cần mẫn chạy tới hầu phủ.
Ban đầu là lâu lâu tới một lần.
Hiện giờ còn là một ngày tới một lần, cùng Cơ Ngọc ở đình hóng gió ngồi xuống đó là vài canh giờ.
Nếu không phải xác định vị Tam điện hạ này không có Long Dương chi hảo, Tô Yên đều sẽ cho rằng hắn có phải coi trọng Cơ Ngọc hay không?
Gần đây triều đình có chút rung chuyển.
Hoàng Thượng thân thể ôm bệnh nhẹ.
Ước chừng có nửa tháng không có thượng triều.
Hiện giờ, triều đình là nhị điện hạ cầm giữ triều chính.
Cũng không biết vì sao, Hoàng Thượng chậm chạp mãi không có lập Thái Tử.
Làm cho triều đình mỗi người đều cẩn thận chặt chẽ.
Sợ đứng sai đội.
Bởi vì nếu đánh cuộc sai lầm, kết quả chính là chém đầu.
Triều đình khí thế nặng nề.
Phụ thân Tô Yên mỗi ngày hạ triều trở về, đều sẽ cùng Tô Yên giao chiến hơn một canh giờ.
Tô Yên đều có thể cảm giác ra được, vị phụ thân tháo hán tử nhà mình tâm tình càng ngày càng buồn bực.
Tam điện hạ tựa hồ không có biến hóa gì lớn.
Như cũ mỗi ngày ăn mặc hoa hòe lòe loẹt, một bộ dáng biếng nhác.
Ngày ngày ngồi ở đình hóng gió kia, nghe Cơ Ngọc nói một lát đàn cổ, lại chốc lát uống nước trà.
Một ngày này, Tô Yên sang chỗ phụ thân.
Khó được Tô phụ vẫn chưa đối chiêu đánh nhau cùng Tô Yên.
Ngược lại là nói chút về hầu phủ.
Nói nói, lại là thở dài một tiếng, cuối cùng dừng lại.
Chờ nghe được Tô phụ nói xong, ý bảo nàng rời đi.
Tô Yên mới từ trong viện kia, đi trở về.
Vừa vào cửa liền nghe được Tam điện hạ không biết " dụ dỗ " lần thứ bao nhiêu, nói
"Cơ Ngọc, cùng bổn điện hạ đi thôi."