Beta: Tinh Niệm
Ánh sáng đỏ chiếu lên trêи cánh cửa, chiếu thẳng lên con đường tiến vào địa ngục.
Làn khói đen kia bay thẳng vào bên trong, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
"Khụ khụ khụ"
Tiếng ho khan vang lên, thân thể của Tang Minh lại động đậy.
Tóc rũ xuống, che kín mặt, hắn đỡ vào thân cây, đứng dậy, nhẹ giọng gọi một tiếng
"Tiểu Quai."
Lực chú ý của Tô Yên từ trêи cánh cửa kia chuyển đến trêи người hắn.
Đây chính là Quân Vực.
Tô Yên đi qua, đỡ lấy hắn, hỏi
"Chàng không sao chứ?"
Người nào đó dựa vào trêи người Tô Yên, giọng điệu vô cùng suy yếu
"Có, đau."
Dứt lời, Quân Vực giơ ngón tay lên chỉ chỉ vào ngực mình, chỗ đó đã ăn một cây trâm của Tô Yên, máu còn đang chảy ra ngoài.
Tô Yên đỡ hắn.
"Ta băng bó cho chàng một chút."
Nói xong liền cởi y phục của hắn để xem vết thương.
Chờ Tô Yên băng bó xong xuôi, Quân Vực liền dán vào người Tô Yên, hơn nửa cơ thể đều đè lên người nàng.
Tô Yên thấy sắc mặt của Quân Vực tái nhợt, vô cùng suy yếu.
"Rất đau sao?"
Người nào đó chớp chớp mắt
"Ừm."
"Vậy chàng ở lại đây nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền định đỡ Quân Vực ngồi xuống, dựa vào cây đại thụ trước mặt.
Quân Vực ngẩng đầu
"Tiểu Quai muốn đi đâu?"
Tô Yên chỉ chỉ vào bên trong cánh cửa tối đen
"Ta muốn vào đó xem xem."
Rõ ràng, nàng nhận ra được Quân Vực không muốn cho nàng đi vào bên trong.
Hắn nói
"Ta muốn Tiểu Quai ở cùng ta."
Tô Yên nghiêm túc
"Ta ở cùng chàng thì miệng vết thương của chàng cũng không liền nhanh hơn được."
"Trong đó đen xì xì, có gì đẹp đâu mà Tiểu Quai nhìn? Chẳng lẽ Tiểu Quai muốn ném ta ở đây một mình sao?"
"Nếu không, ta để Tiểu Hồng ở lại đây đợi cùng chàng?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Quân Vực kéo tay Tô Yên không chịu buông ra.
"Tiểu Quai ~"
Hắn vừa muốn nói tiếp, Tô Yên đã cắt ngang
"Ta muốn vào xem."
Nàng vừa nói xong, Quân Vực khựng lại, cuối cùng cũng buông lỏng tay Tô Yên ra, tự đứng lên.
Nhìn qua vẫn rất khỏe mạnh, ngoại trừ sắc mặt có chút suy yếu nhưng cũng không đến mức thê thảm như vừa nãy.
Hắn bất đắc dĩ
"Không biết cái tình tình này của Tiểu Quai rốt cuộc di truyền từ ai."
Tô Yên mê man
"Làm sao vậy?"
"Cố chấp y hệt tảng đá."
Dứt lời, Quân Vực ôm chặt lấy nàng, lẩm bẩm
"Nhưng ta lại thích nàng không chịu được."
Quân Vực này ấy à, cái gì cũng dám nói với Tô Yên.
Tô Yên nghe hắn nói xong, duỗi tay ôm lấy hắn, do dự một chút rồi nói
"Chàng vẫn nên ở lại đây nghỉ ngơi đi."
Quân Vực nhăn nhó
"Tiểu Quai cảm thấy ta sẽ để em một mình đi vào trong kia sao?"
"Bên trong kia thế nào?"
Nàng vốn chưa bao giờ đến Minh Giới, thế cho nên cũng không hiểu lắm
Quân Vực đáp lời
"Không phải nơi tốt đẹp gì."
"Người kia vừa mới nói, thân thể của chàng vẫn còn ở Minh Giới."
Quân Vực thong thả ung dung
"Hắn lừa gạt Tiểu Quai."
"Sao ta lại cảm thấy chàng mới đang lừa gạt ta?"
Quân Vực nhướng mày, đang muốn cãi lại, Tô Yên đã khiêng hắn đi thẳng vào bên trong Minh Giới.
Tô Cổ một thân y phục trắng im lặng đi theo phía sau, Tiểu Hồng quấn quanh cánh tay Tô Cổ.
Bởi vì nó bị tiêu chảy nên vô cùng suy nhược, nhưng khi vừa tiến vào Minh Giới, cái đuôi của nó bỗng tỏa ra ánh sáng màu đen, giống hệt với màu sắc của cánh cổng vào Minh Giới.
Tiểu Hồng tất nhiên là không nhìn thấy, dù nó có nhìn thấy, cũng chỉ cảm thấy chơi rất vui, sẽ lắc lắc cái đuôi, nhưng Tô Cổ bỗng dừng bước chân, nhìn vào cái đuôi của Tiểu Hồng, sau đó lại tiếp tục bước đi vào bên trong.
Đi vào Minh giới, một con đường dài không điểm cuối, xuất hiện trước mắt.