Đám người thường đứng ở giữa, vốn dĩ đã sợ tới mức chân tay run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Cho rằng bản thân hôm nay phải chết ở nơi này, đột nhiên, tang thi không hề công kích nữa mà buông tha bọn họ.
Mọi người đều cảm thấy không thể tin được, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra.
Sau lúc yên tĩnh, có người ra tiếng
"Đây, đây là có chuyện gì?"
"Tang thi, không công kích??"
"Bọn chúng là muốn rút lui sao? Thật tốt quá!!"
Những người này ôm nhau, vui đến phát khóc, cuối cùng cũng sống sót.
Diệp Lương nhìn tang thi đứng cách ba mét phía trước, không nói gì.
Tư thế vẫn tùy thời động thủ như cũ, nhìn đám tang thi đó.
Mà Tô Yên lại duỗi tay, đưa cho Diệp Lương một chai nước.
Sau đó, yên lặng lôi kéo Tô Đường cách Diệp Lương xa một chút rồi ngồi xuống.
Cài lại cúc áo cho hắn, không để lộ một chút làn da, đôi tay cũng đều giấu trong tay áo.
Hơn nữa đôi mắt hắn đen nhánh, lúc không nói lời nào, chỉ ngồi ở chỗ đó, sắc mặt có một chút tái nhợt, nhưng mà, hẳn là sẽ không khiến người hoài nghi hắn là tang thi.
Nhiều lắm là cho rằng lặn lội đường xa, dinh dưỡng không tốt thôi.
Khi Tô Đường ngồi xuống, còn đang nhìn chai nước kia trong tay Diệp Lương.
Yên lặng há mồm
"A...."
Tô Yên sửng sốt.
"Ăn kẹo?"
Vừa dò hỏi, vừa làm bộ cho hắn ăn.
Tô Đường lắc đầu, thanh âm khàn khàn
"Nước."
Ngữ điệu chầm chậm, phát âm cũng không phải thực chuẩn, nhưng có thể để người nghe hiểu hắn đang muốn cái gì.
Bên cạnh, Triệu Linh duỗi tay
"Này"
Một chai nước đưa tới bên cạnh Tô Yên.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía cô, nhận lấy
"Cảm ơn"
Triệu Linh gật gật đầu, sau đó tiếp tục phát nước cho người chung quanh.
Cô ấy đều lấy từ cái túi đang đeo trên người.
Nhưng mà, cô phát nước rất nhiều, cái túi kia khẳng định không chứa được nhiều như vậy.
Chỉ có một khả năng, cô ấy thức tỉnh dị năng không gian.
Tô Yên thu hồi tầm mắt, vặn nắp bình ra, đưa cho Tô Đường.
"Uống đi."
Tô Đường không nhận, chỉ là giương miệng.
"A..."
Cô cầm bình nước, giơ đến bên miệng hắn.
Uống lên mấy ngụm, hắn liền không uống nữa.
Lực chú ý của Tô Yên lại phóng tới tang thi chung quanh.
Nhìn đám tang thi này, đông đúc, phải đến hơn nghìn con.
Giết không hết.
Bọn chúng có chút sợ Tô Đường, có lẽ cũng có thể để Tô Đường dẫn theo mọi người rời đi.
Nhưng, nếu làm như vậy, khẳng định sẽ có người phát hiện ra dị thường.
Đến lúc đó, có lẽ ngược lại là khiến Tô Đường ở trong một hoàn cảnh rất nguy hiểm.
Cô tự nhiên là không muốn.
Khi đang rũ mắt suy nghĩ, trong đầu Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Ký chủ, em đã nói với chị rằng nam chủ Tô Đường đại nhân chính là vai ác lớn nhất trong quyển sách này, là vua tang thi chưa?"
Tô Yên
"..... Em không có nói."
Tiểu Hoa lại lần nữa ra tiếng
"Vậy Tiểu Hoa hiện tại cùng ký chủ nói rõ ràng một chút, ký chủ nghe nha ~~~, chính là, tất cả tang thi đều nghe lời Tô Đường đại nhân nói. Có thể để Tô Đường đại nhân ra lệnh cho đám tang thi này rời đi a ~"
Tiểu Hoa cảm thấy, mình thật đúng là cái hệ thống tâm cơ linh động mà.
Chủ ý thông minh như vậy cũng nghĩ ra được.
Mà Tô Yên...yên lặng nhìn về phía Tô Đường bên cạnh.
Hóa ra hắn không chỉ là một con tang thi lợi hại, mà là vua tang thi.
Nếu sớm biết rằng hắn là vua tang thi, cô còn đánh cái gì?
Sớm đã đi thẳng ra ngoài luôn rồi.
Tô Đường bị Tô Yên nhìn đến không thể hiểu được
"Ưm?"
Tô Yên tiến đến bên tai Tô Đường, nhỏ giọng nói
"Đám tang thi này đều nghe lời anh?"
Tô Đường gật đầu, yết hầu phát ra âm thanh
"Ân"
"Vậy có thể kêu chúng nó đều rời đi hay không?"
Vừa nói xong, Tô Yên vừa lột ra kẹo đưa qua.