Mục lục
Nam chủ bệnh kiều, sủng lên trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngọc Liên



Beta: Tinh Niệm



Từ khi Tống Du Cảnh đồng ý chiếu cố Tô Yên.



Hai người ở chung rốt cuộc đã có chút biến hóa.



Một ngày ba buổi, Tống Du Cảnh đều sẽ đúng giờ xuất hiện ở phòng bệnh của Tô Yên.



Cùng ăn cơm với cô.



Thuận tiện chuẩn bị cho cô một cái thìa, quần áo, còn có một lọ thuốc khử trùng.



Tô Yên mỗi ngày đều yên lặng cầm tăm bông chà lau chỗ bị thương mà mình có thể nhìn thấy.



Hơn nữa, Tô Yên tuy rằng ở trên giường bệnh.



Nhưng mỗi ngày, chưa bao giờ dừng tặng quà cho Tống Du Cảnh.



Một ngày lại một ngày, Tống Du Cảnh mang theo hộp cơm đến, rồi lại mang theo hộp cơm cùng với món quà rời đi.



Tô Yên tặng quà cũng không phải là mấy thứ gì quý giá.



Như là cái móc treo chìa khóa, kẹo, áo sơ mi, sổ,...



Thậm chí hai ngày trước còn tặng một chậu xương rồng để Tống Du Cảnh đặt trên bàn làm việc.



Mấy thứ này Tống Du Cảnh đều tiếp nhận.



Hơn nữa cũng không nói không thích hay thế nào.



Tô Yên cầm cái muỗng múc cơm ăn.



Bỗng nhiên nghe được Tiểu Hồng phát ra tiếng kêu suy yếu



"Tê tê tê tê tê"



Ô ô ô, thật là khó chịu.



Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía trên bàn.



Tô Cổ đang dùng ngón tay xoa bụng cho Tiểu Hồng.



Nhưng mà hình như làm như vậy cũng không thể giảm bớt khổ sở cho Tiểu Hồng.



Tô Yên nghi hoặc



"Nó làm sao vậy?"



Tô Cổ nâng tay, giơ cái đuôi của Tiểu Hồng lên.



Chỉ thấy đuôi Tiểu Hồng quấn quanh băng gạc



"Đại khái là nó ăn mấy thứ linh tinh, không tiêu hóa kịp rồi."



Tô Yên nghe, gật gật đầu.



Sau đó ăn một ngụm cơm.



Mà Tống Du Cảnh ngồi kế bên cô lại dừng một chút, mất tự nhiên buông đũa trong tay xuống.



Tô Yên nhớ tới mấy ngày trước Tiểu Hồng ăn phải một thứ giống chocolate.



"Đồ vật kia hẳn là còn ở trong bụng nó đi?"



Tô Cổ gật đầu



"Ân, vẫn ở đó."



Nếu như thứ đó chưa bị nó tiêu hóa.



Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Du Cảnh



"Anh có thứ gì có thể làm rắn ăn vào sau đó nôn ra không?"



Tống Du Cảnh gật đầu



"Có."



Nói xong hắn mặt không biểu tình, hỏi



"Muốn nôn tới trình độ nào?"



"Ách, muốn nôn sạch sẽ, tất cả đều nhổ ra."



"Có lẽ sẽ làm tổn thương thân thể."



"Không việc gì."



Rắn nào bị thương chứ Tiểu Hồng thì chắc chắn sẽ vô sự.



Thân thể nó không chỉ có bề ngoài cứng rắn.



Kể cả lục phủ ngũ tạng cũng là rất cường đại.



Dược tính yếu, cô sợ không có hiệu quả đối với Tiểu Hồng.



Cơm nước xong, Tống Du Cảnh trở về phối dược cho Tiểu Hồng.



Một giờ sau



Tống Du Cảnh bưng một chén nước đi đến trước mặt Tô Cổ.



Đặt ở trên bàn.



Cạch



"Để nó uống hết đi, năm phút sau sẽ phun sạch sẽ."



Nói xong, Tống Du Cảnh bồi thêm một câu



"Ngay cả mật cũng có thể nhổ ra."



Nhưng mà ngay lúc hắn nói, Tô Cổ đã nhéo miệng Tô Tiểu Hồng, cầm ly nước rót vào.



Một giọt cũng không thừa, tất cả đều để nó uống hết.



Uống xong.



Tống Du Cảnh lên tiếng



"Đi ra ngoài nôn."



Tô Cổ ôm Tô Tiểu Hồng đi ra ngoài.



Tiểu Hoa vốn dĩ đang ăn chocolate.



Nhìn Tô Cổ ôm Tô Tiểu Hồng đi ra ngoài.



Cũng rất tò mò.



Liền bước chân nhỏ chạy đi theo.



Nửa tiếng sau.



Tô Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng bị Tô Cổ ôm trở về.



Vừa đi vừa nôn khan



"Ô ô ô, quá ghê tởm."



Con rắn này mấy ngày nay rốt cuộc là ăn cái gì???



Nó nếu sớm biết liền sẽ không đi nhìn.



Mà Tô Tiểu Hồng lại mềm oặt ghé vào trong lòng bàn tay Tô Cổ.



Không hề nhúc nhích.



Băng gạc quấn quanh cái đuôi không biết khi nào đã rớt.



Trước khi đi ra ngoài cái đuôi còn tròn trịa, sau khi nôn xong lại trở về bình thường.



Tô Cổ dùng một cái khăn giấy bao lấy một thứ đặt ở trước mặt Tô Yên.



" Nó nôn ra cái này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK