Một lát sau Thẩm Băng Thanh lại gọi điện thoại tới nói hai kẻ nghi phạm kia đã ở cùng một chỗ, gặp nhau tại một quán ăn khuya, Đỗ Long vẫn để bọn họ án binh bất động, nhưng đồng thời hắn bảo Thẩm Băng Thanh sắp xếp vài người ứng biến bất cứ lúc nào.
Đỗ Long lên xe lái đi sau khi rời khỏi thì không hề đi tới chỗ mà bọn chúng chọn để gặp mặt, cũng không đi về hướng sảnh Ok mà Lưu Tuyết Tân đang giải trí ở đó, hắn vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Phó Hồng Tuyết, nói với bọn họ:
- Buổi tối có rảnh không? Lái xe ra đón tôi, tới nhà chị Hân của các cô.
Mệnh lệnh của Đỗ Long đối với Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình mà nói thì không có gì mà nghi ngờ, sau khi cúp điện thoại xuống thì hai người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, cuối cùng thì vẫn ngoan ngoãn lái xe ra ngoài đường đón Đỗ Long, sau đó cùng nhau đi tới biệt thự của Lâm Nhã Hân.
Trong nháy mắt đã nhìn thấy được biệt thự của Lâm Nhã Hân, Âu Dương Đình nói:
- Sư huynh, anh có thể nói đỡ một tiếng cho em với Hân tỷ, chị ấy cứ buộc tội hay đánh em cũng được, nhỏ nến, rửa ruột em cũng không sợ, chỉ xin chị ấy đừng có làm nhục em....Trước mặt mọi người nói to nói nhỏ như vậy thật sự là em không thể chịu nổi....
Đỗ Long cười nói:
- Cô không thích thì cứ nói với cô ấy, tình hình bây giờ khác rồi, cô ấy sẽ không ép buộc các cô đâu, tuy nhiên, nếu cô ấy chơi tới mức nghiện rồi, cũng có khả năng không khống chế nổi bản thân, đến lúc đó các cô tự nghĩ cách mà thoát thân, so với làm nữ vương....Kỳ thật cô ấy thích được ngược đãi hơn.....
Âu Dương Đình kinh ngạc nói:
- Vậy sao? Nếu bọn em phản kháng, sư huynh không giận sao?
Đỗ Long cười, nói:
- Có gì mà giận chứ, các cô hòa hợp với nhau mới là quan trọng nhất, chú ý đúng mực, đừng gây phiền phức cho tôi là được rồi.
Âu Dương Đình nói:
- Em hiểu rồi, sư huynh, bên Giang Tây có tin tức gì không?
Đỗ Long nói:
- Tạm thời thì chưa có, nhưng mà có lẽ cũng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức tới thôi, cô cố gắng đợi vài ngày đi...À, đúng rồi, tôi đã tra ra được số chứng minh của vợ chồng Lưu Thị rồi, tôi sẽ dùng cái này để tra trên hệ thống đám mây cho cô, xem xem bọn họ ra sao rồi.
Đỗ Long rất nhanh đã tra ra tin tức của vợ chồng Lưu thị từ máy tính bảng, sau đó đưa cho Âu Dương Đình xem máy tính bảng, Âu Dương Đình nhìn tấm ảnh của hai người trong máy tính bảng thì không khỏi kích động, thấy người phụ nữ trong tấm ảnh với bản thân cô thật sự có chút giống nhau, Âu Dương Đình nhanh chóng ghi nhớ lại tin tức của bọn họ, sau đó trả lại máy tính bảng cho Đỗ Long.
Đỗ Long biết cô vẫn có chút không dám tin, vì thế thu lại máy tính bảng, ba người cùng nhau xuống xe, đi vào nhà của Lâm Nhã Hân từ cửa của ga ra xe.
- Chào mừng quý khách
Lâm Nhã Hân nhu mì nói, từ ánh sáng của bóng đèn, cô hạ một lệnh khiến tất cả đàn ông phun máu mũi tạo hình để xuất hiện trước mặt mọi người, thì thấy trên mặt cô đeo một chiếc mặt nạ Miêu Nữ, trên người mặc bộ áo da màu đen, chân đi đôi boots cao bằng da, tay đeo găng, cầm trong tay là một chiếc roi da màu đen, một tạo hình chuẩn của một Nữ Vương, chân dẫm lên cái ****của một đầy tớ đang nằm úp
Đỗ Long cười nói:
- Sao mà em đã tự mặc lên rồi? Tiểu Tuyết, Tiểu Đình, tôi giới thiệu một chút cho các cô, bộ trang phục mà chị Hân của các cô đang mặc trên người và đạo cụ này, sau này chính là đồng phục của các cô......
- Hả?!
Phó Hồng Phúc và Âu Dương Đình đều kinh hô, một tiếng “ hả” đơn giản, nhưng lại thể hiện ra sự không đồng ý của cả hai, Phó Hồng Tuyết kinh ngạc, nhưng Âu Dương Đình còn thể hiện sự khiếp sợ hơn.
Đỗ Long vô cùng thấu hiểu cho tâm trạng của các cô gái, Phó Hồng Tuyết từng mặc áo da bó sát người lái xe như bay, mặc áo da đối với cô mà nói thì là chuyện thường, cô chỉ thấy hơi lạ, đây lại là đồng phục sau này của các cô ư? Chẳng lẽ phải mặc thứ này đi làm à?
Âu Dương Đình thì lại thuộc vào dạng những cô gái khá truyền thống, để cô ấy mặc loại áo da này ở trong nhà thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng bắt cô mặc đi ra ngoài thì đúng là làm khó cho cô ấy. Đỗ Long cười nói:
- Không thích à? Trong phim hoạt hình các anh hùng của nước Mỹ đều mặc những loại quần áo bó sát người đấy.
Âu Dương Đình cười khổ, nói:
- Đó là hoạt hình, mặc như thế này đi ra ngoài thì có mà người ta coi bọn em là quái vật ấy chứ.
Đỗ Long cười nói:
- Ai nói? Ngày trước đầy người đóng giả siêu nhân, Batgirl,.vân..vân...ở trên đường phố ấy.....Ha ha, nhìn xem các cô bị hù kìa, tôi đùa các cô đó, tôi làm sao mà nỡ để các cô mặc cái này đi ra ngoài đường chứ, chỉ có cái mặt nạ kia mới là trang bị chuẩn bị cho các cô.
Âu Dương Đình thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên cô vẫn hơi nghi ngờ nói:
- Sư huynh, đeo cái mặt nạ này thì có tác dụng gì?
Đỗ Long cười nói:
- Che giấu thân phận đi trừ bạo an dân, không phải là tối qua các cô đã biểu hiện rất tốt sao? Chính là câu nói đó của cô “ Đại biểu ánh trăng trừng phạt ngươi!” đột nhiên làm tôi có ý tưởng này đấy.....
Ba cô gái đều nhìn Đỗ Long đầy nghi hoặc, Đỗ Long nói:
- Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều, nếu chúng ta có năng lực, tại sao lại không nghĩ cách tận lực phát huy năng lực của chúng ta, vì xã hội mà cống hiến thêm chút có phải không?
Phó Hồng Tuyết đã hiểu ra chút ít, cô nói:
- Sư huynh, anh muốn bọn em đeo mặt nạ giống Miêu Nữ này để thay trời hành đạo sao?
Đỗ Long cười nói:
- Các cô cứ cho rằng mình giống như những nữ hiệp cổ đại, mỗi tối đi hành việc trượng nghĩa, đây chả phải là rất tốt sao?
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình kinh ngạc nhìn Đỗ Long, vì hắn liên tiếp nghĩ ra được những biện pháp kinh dị, tuy rằng hôm đó Đỗ Long đã hai lần chứng minh năng lực của bản thân, nhưng mà dù sao thì vẫn có chút quá mức thần kỳ, cho nên hai người vẫn cứ nửa tin nửa ngờ.
Đỗ Long cười nói:
- Các cô còn chưa tin năng lực thực sự của tôi sao? Nếu không phải là có khả năng biết trước sự việc, trong vài năm tôi có thể giúp A Hân làm ra một tập đoàn hùng mạnh như thế này à? A Hân, bắt đầu từ ngày mai Mao Đài sẽ sụt hai ngày, sụt 15% thì em có thể bắt đầu ra tay, đợi nó thu hồi vượt qua 5% thì dừng lại, quá nửa tháng sau sẽ tăng đại khái 50% so với thời điểm bị hụt.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Được, bình thường ngày nào cũng mời khách uống Mao Đài, cống hiến cho Mao Đài không ít, lần này phải nhân cơ hội kiếm về toàn bộ mới được.
Đỗ Long cười nói:
- Lâu rồi em không ra tay rồi đấy, không biết mấy quỹ ngân sách và các tập đoàn tài chính còn ngó chừng em không, nếu bọn họ tham dự, thì em cứ giữ cổ phiếu lâu một chút, kiếm một trăm phần trăm thì cũng không tệ.
Lâm Nhã Hân thấy bọn người Âu Dương Đình đang kinh ngạc nghe, cô kiêu ngạo đi tới Đỗ Long, như con mèo nhỏ uốn vào trong lòng hắn, nói:
- Chủ nhân, người thật sự tín nhiệm hai cô bé này à? Đến bí mật của bản thân cũng nói ra cho bọn họ biết rồi sao?
Đỗ Long cười nói:
- Sao mà lại không tin? Dù sao thì anh cũng không sợ bọn họ phản bội, bởi vì chỉ cần suy nghĩ của bọn họ có chút động tĩnh gì, anh cũng sẽ biết trước, nếu như bọn họ muốn tự tìm đường chết, vậy thì tùy bọn họ vậy.
Phó Hồng Tuyết vội kéo Âu Dương Đình một cái, cùng nhau quỳ xuống trước mặt Đỗ Long nói:
- Sư huynh, xin anh yên tâm, bọn em tuyệt không dám phản bội anh, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh, chết cũng không được chết tử tế!
Lâm Nhã Hân nói:
- Ơ, A Long, sao bọn họ lại gọi anh là sư huynh?
Đỗ Long cười nói:
- Xưng hô hư danh thôi, tùy các cô ấy muốn gọi thế nào cũng được, chỉ cần tự mình biết được thân phận của mình là được. Đứng dậy đi, đi theo chị Nhã Hân thay quần áo. Tôi đã nhờ chị ấy chuẩn bị sẵn rồi, tối nay có hai hành động, làm xong đều có thưởng, nếu làm hỏng, thì tự về tìm chị Hân chịu phạt, đội của các cô cứ gọi là hoa hồng bóng đêm là được.
- Vâng!
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết ngoan ngoãn đáp......