Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long cười nói:

-Rất đơn giản, khắp núi khắp đồng đều là sân tập luyện đấy. Thiết bị à, tôi có một người anh em mở một công ty bảo an, bảo cậu ta giúp đỡ ít thiết bị cũng dễ, còn về thời gian… xã Mãnh Tú thật là có nhiều chuyện muốn mọi người suốt ngày suốt đêm canh phòng như vậy không? Bỏ ra một chút thời gian để huấn luyện cũng không khó phải không? Làm như vậy sẽ không tốn nhiều tiền, nhưng tôi thấy vẫn nên tìm cách tập trung tiền vốn lại để cải thiện cuộc sống và công việc của chúng ta một chút. Tôi sẽ xin cấp trên, nếu mà không được thì chúng ta có thể kêu gọi xã hội ủng hộ, đến lúc đó chẳng bao lâu mà có tiền phải không?

Tần Tuấn cười đau khổ nói:

-Có ai chịu quyên tiền cho đồn cảnh sát đây, ít nhất là xã Mãnh Tú không có rồi.

Đỗ Long cười bí hiểm nói:

-Đừng nói chắc chắn như vậy chứ, theo tôi thấy thì nhiều người xã Mãnh Tú sẽ tranh nhau quyên tiền cho đồn cảnh sát của chúng ta đấy. Đến lúc đó cậu cứ từ từ giúp tôi đếm tiền nhé.

Trong lòng Tần Tuấn không tin tưởng lời của Đỗ Long lắm, nhưng sự tín nhiệm đối với Đỗ Long lại khiến cho Tần Tuấn nhất định phải tin tưởng, cảm giác này vô cùng mâu thuẫn, cũng may Thẩm Băng Thanh ở bên cạnh giải thích rằng:

-Cậu đừng lo lắng vấn đề tiền bạc. Tên tiểu tử kia có tiền, bạn bè cũng nhiều, kéo tùy ý một tài trợ cũng đủ cho chúng ta dùng vài năm đấy. Huống hồ cậu ta lại có rất nhiều thủ đoạn khác nữa, ví dụ như chặn đường, bắt người, phạt tiền…

-Băng Thanh, cậu đúng là con giun trong bụng tôi…

Đỗ Long cười nói. Trong lúc Thẩm Băng Thanh cầm bàn chải lên định ném qua, thì Đỗ Long nhanh chóng cầm đồ của mình mà chạy ra ngoài.

-Tiểu Thẩm, sau này hay là cậu gọi tôi là Tần Tuấn, quan hệ giữa cậu với Đỗ Long thật là tốt, nghe nói lúc đầu các cậu là kẻ thù không đội trời chung phải không?

Tần Tuấn và Thẩm Băng Thanh nói chuyện với nhau ở trong phòng tắm.

Ngủ một giấc nên Thẩm Băng Thanh và Tần Tuấn tinh thần đều phấn chấn, ba giờ chiều đều có mặt tại buổi họp của đồn cảnh sát. Tất cả các cảnh sát của xã Mãnh Tú để có mặt, chỉ thiếu mỗi Đỗ Long.

- Tôi thức dậy đã không thấy hắn đâu.

Thẩm Băng Thanh nói với Tần Tuấn.

Mọi người cũng lần lượt biểu thị không gặp Đỗ Long. Đúng lúc Thẩm Băng Thanh định gọi điện tìm thì Đỗ Long từ bên ngoài đi vào nói cười ha hả rằng:

-Tôi mới đi tìm Chủ tich xã Chung. Ông ấy đồng ý cho chúng ta tìm phòng trống làm phòng tập, mọi người sẽ nhanh chóng có chỗ để thường xuyên rèn luyện thân thể rồi.

Mọi người đều vỗ tay hoan hô, Đỗ Long tiếp tục nói:

-Tôi mới đi một vòng quanh xã Mãnh Tú thấy cũng ổn. Từ giờ mọi người theo đường bộ mỗi ngày chạy ít nhất một vòng.

Xã Mãnh Tú không có đường bao quanh, chạy bộ cũng không thể giẫm lên ruộng đồng của người dân được. Thật muốn lượn một vòng, kia đúng là một vòng lớn đấy. Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau hi vọng có người có thể đứng dậy phản đối, nhưng kết quả là hi vọng tan theo mây khói.

-Chạy bộ và luyện tập trong phòng tập chỉ là một trong những mục huấn luyện để tăng cường thể lực của mọi người thôi. Các thiết bị, tài chính còn có sĩ quan huấn luyện nữa sẽ lần lượt chuyển đến, mọi người còn rất nhiều thứ phải học nữa đấy. Còn nhớ thưởng giữa năm và cuối năm mà tôi đã nói rồi không? Thành tích luyện tập của mọi người cũng liên quan với tiền thưởng đấy. Huấn luyện không phải mục đích, trợ giúp mọi người tăng cường thực lực bảo vệ bản thân mới chính là mục đích chính, việc Tần Tuấn bị bắt cóc chính là bài học cho chúng ta.

Tần Tuấn là người đầu tiên đứng lên kiên quyết ủng hộ, những người khác cũng không có lời gì để nói. Đỗ Long tiếp tục nói:

-Bạch Hồng Ấn, Vương Phu Vũ, Trương Hoành Lợi, Tạ Phong Mục, bốn người mới đến nên theo quy củ tôi muốn bốn người đến các thôn tuần tra một chuyến để nắm rõ đường đi. Xét thấy mọi người vẫn chưa sẵn sàng, việc tuần tra thôn để ngày kia vậy.

Hội Bạch Hoàng Ấn gật đầu biểu thị không có vấn đề gì. Lúc này Đỗ Long mới cầm thông báo thăng chức của Tần Tuấn đọc trước mặt mọi người một lần. Tần Tuấn trở thành phó đồn cảnh sát là điều mọi người kì vọng, nên không ai có ý kiến gì. Nhưng việc Đỗ Long kiêm nhiệm chức Chính trị viên lại có chút đột ngột. Thông thường thì trưởng đồn công an rất ít khi kiêm nhiệm chức Chính trị viên, tuy nhiên dù sao cũng tốt hơn so với việc cử một người khác bất lực như Hoàng Thế Thù đảm nhận. Vì vậy mọi người sau khi ngạc nhiên sửng sốt thì lập tức chúc mừng Đỗ Long.

Vị trí Chính trị viên của đồn cảnh sát không thể so với trưởng đồn cảnh sát được, nhưng một bước sang Chính trị viên này, con đường của Đỗ Long sau này sẽ rộng mở. Việc sắp xếp kiêm nhiệm này chính là Bạch Tùng Tiết làm chỗ đệm cho Đỗ Long.

Trùm buôn thuốc phiện Cát Quân tạm thời buông tha không đến quấy nhiễu xã Mãnh Tú nữa, cuối cùng thì cũng được yên tĩnh một thời gian rồi. Bọn Đa Ôn Hãn chuẩn bị được thả ra, bọn họ vẫn chưa bị bắt chính thức và cũng không bị công tố. Người do Đỗ Long bắt, có lãnh đạo ủng hộ nên Đỗ Long muốn làm thế nào cũng được. Đội chống ma túy thu được thuốc phiện là sự thật, còn về người buôn lậu là ai thì không nhiều người chú ý tới vấn đề này lắm.

Đỗ Long đã thành lập một đội tuần tra bắt buôn lậu, Đa Ôn Hãn đảm nhận đội trưởng đầu tiên của đội tuần tra, Đỗ Long hết sức trông chờ vào bọn họ.

Đảng ủy và UBND xã vẫn trong tình trạng giằng co, hai bên vẫn không thể đạt được thỏa thuận. Để nhanh chóng đạt được mục đích nên Lâm Nhã Hân quyết định tự mình đến xã Mãnh Tú một chuyến, định dùng cách của mình để hóa giải mâu thuẫn đạt được thỏa thuận đầu tư.

Mặc dù Chung Lâm Hoa và Thạch Húc Minh vẫn chưa đạt được thỏa thuận, nhưng đối với việc làm này của Lâm Nhã Hân vẫn rất coi trọng. Mặc kệ nói như thế nào, xã Mãnh Tú đều không thể để lại tiếng xấu là chậm trễ chờ các nhà đầu tư được.

Để biểu thị thành ý xã long trọng hoan nghênh các nhà đầu tư, Bí thư Chung tự mình đến đường giao nhau của quốc lộ Tam Nhị Linh kéo băng rôn. Cùng đi còn có Phó bí thư Từ Chấn Vũ, Phó chủ tịch xã Kỷ Đào, Chánh văn phòng ủy ban nhân dân xã Lưu Hán Huy, Trưởng ban Tài chính Trương Văn Huy. Đương nhiên trước đó còn cho xe tới đón trưởng đồng cảnh sát xã Mãnh Tú là Đỗ Long cùng cảnh sát Thẩm Băng Thanh rồi.

Đỗ Long hiểu rõ hành trình của Lâm Nhã Hân như lòng bàn tay. Vì vậy mà bọn họ không phải đợi lâu đã thấy Lâm Nhã Hân lái một chiếc Hummer mới toanh đến trước mặt mọi người.

Hội Bí thư Chung đều là người biết nhìn hàng xịn. Lâm Nhã Hân lái xe Hummer này tuyệt đối không phải là đời thấp nhất. Loại xe này đã thay đổi nhiều lần, ít nhất cũng phải hai ba triệu một chiếc. Ông chủ lớn quả nhiên vẫn là ông chủ lớn, dáng lái xe rất là sang.

Hội Chung Lâm Hoa đều kinh ngạc khi Lâm Nhã Hân bước từ trên xe xuống, biểu cảm nào cũng có. Lâm Nhã Hân vừa trẻ lại đẹp như vậy làm bọn họ bị chôn chân tại chỗ. Cũng không khó hiểu, phụ nữ trẻ đẹp lại giàu có như vậy ở Hoa Hạ này quả thực rất ít. Những người đẹp bị người có tiền hoặc có quyền nuôi nhốt như Quách Mỹ Mỹ ngược lại nhiều như lông ngựa.

Đỗ Long mỉm cười đón tiếp:

-Chị Hân, cuối cùng mọi người cũng đến rồi. Để tôi giới thiệu một chút, đây là Bí thư Chung của xã Mãnh Tú. Bí thư Chung đây là chị Hân của tôi, Chủ tịch tập đoàn Long Hân, Lâm Nhã Hân.

Hôm nay Đỗ Long vô cùng hoạt bát sôi nổi. Lâm Nhã Hân nhìn Đỗ Long mặc trang phục cảnh sát vô cùng phong độ đẹp trai, trong lòng thấy rất vui vẻ. Cô vui vẻ chào hỏi sau đó nghe Chung Lâm Hoa giới thiệu thì biết rằng người đến đón cô là các vị lãnh đạo của xã.

Lần này Lâm Nhã Hân mang theo kế toán Hồng Yến Linh và thư ký riêng là Triệu Bảo Bình. Hai người đều khoảng 25 tuổi trở lên, cũng rất xinh đẹp. Cả ba người đẹp lái xe sang trọng khiến cho mọi người có không gian tưởng tượng vô hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK