Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà khách Thành ủy, Chúc Hồng Kỳ vừa từ nhà ăn trở về. Các cán bộ châu Hồng Đức và thành phố Lỗ Tây thay nhau chúc rượu ông ta. Chúc Hồng Kỳ mặc dù đã có kinh nghiệm nhưng trong tình cảnh như vậy vẫn có chút say.

Chúc Hồng Kỳ vừa bước vào phòng đã lập tức vào phòng tắm. Ông ta đứng trước bồn rửa mặt, đưa tay móc họng rồi ọe một tiếng, nôn ra từng bãi hỗn hợp nước và rượu trong bụng.

Khi Chúc Hồng Kỳ đã nôn ra gần hết, sau lưng ông ta bỗng nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: - Hóa ra lãnh đạo cao cao tại thượng cũng giống như người bình thường, uống nhiều thì sẽ say, để không say lại phải chạy vào nhà vệ sinh để nôn ra.

Chúc Hồng Kỳ hoảng sợ, vội ngoảnh đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh thì chỉ thấy một người đeo mặt nạ đang dựa vào tường trong phòng tắm.

Chúc Hồng Kỳ kinh hãi, đang định lớn tiếng gọi người đến thì Đỗ Long đã làm bộ suỵt một tiếng, giành nói trước: - Chủ tịch tỉnh Chúc, không phải là ông đang muốn đối phó với Phó Văn Ngọc sao? Hôm nay tôi đến để giúp ông, tôi có không ít thông tin có liên quan đến ông ta, chẳng lẽ ông không muốn biết sao?

Chúc Hồng Kỳ bình tĩnh lại, ông ta nhìn chằm chằm Đỗ Long nói: - Anh là ai? Sao tôi phải tin anh chứ?

Đỗ Long dù bận nhưng vẫn ung dung nói: - Nếu không tin tôi thì ông sẽ không có cơ hội mà thay thế đâu. Tự mình suy nghĩ cho kĩ đi.

Chúc Hồng Kỳ do dự một chút nói: - Được rồi, anh nói đi. Để tôi xem anh đem đến tin tốt gì cho tôi?

Đỗ Long nói: - Chủ tịch tỉnh Chúc, tôi là người làm ăn. Nếu như tôi nói cho ông biết thông tin mà tôi biết thì ông định lấy gì ra đổi đây?

Chúc Hồng Kỳ nhíu mày nói: - Anh muốn gì?

Đỗ Long nói: - Tôi cần một lời hứa.

Chúc Hồng Kỳ hỏi: - Lời hứa gì?

Đỗ Long nói: - Tôi muốn ông hứa là sẽ trừng trị mấy kẻ tham quan ô lại cùng với mấy chủ mỏ côn đồ ở huyện Võ Khê.

Chúc Hồng Kỳ nhíu mày nói: - Huyện Võ Khê à?

Đỗ Long nói: - Đúng vậy, là huyện Võ Khê. Chủ tịch tỉnh Chúc chắc là biết rất rõ tình hình của huyện Võ Khê bởi vì những việc đó đều do một tay ông đạo diễn mà. Nếu Tỉnh trưởng Chúc muốn tiến thêm một bước nữa thì nhất định phải thu thập cho tốt cục diện rối rắm của huyện Võ Khê.

Ánh mắt sắc bén của Chúc Hồng Kỳ nhìn về phía Đỗ Long, trong đầu suy nghĩ thật nhanh rồi chậm rãi nói: - Anh là ai?

Đỗ Long cười lạnh nói: - Là một người gặp nguy hiểm suýt chết nhưng vẫn sống sót ở huyện Võ Khê. Những công nhân đã chết nhờ tôi đến thăm hỏi Chủ tịch tỉnh Chúc đây.

Ánh mắt Chúc Hồng Kỳ hiện lên vẻ bối rối nhưng vẫn trấn định nói: - Cải cách việc khai thác mỏ ở huyện Võ Khê là việc ích nước lợi nhà. Đã là chuyện tốt mà cải cách thì chắc chắn sẽ có người bị hao tổn lợi ích nhưng dự tính ban đầu của việc cải cách là tốt. Những chuyện không hay trong quá trình thực hiện cũng không phải là trách nhiệm của tôi. Anh muốn tìm người trả thù thì cũng đừng tìm nhầm người.

Đỗ Long lạnh lùng nói: - Đúng hay sai thì tự ông biết. Tôi cũng chẳng muốn tìm ông báo thù, bẩn tay tôi. Hôm nay tôi đến là muốn bàn chuyện làm ăn với ông. Tôi cho ông biết về những chuyện xấu xa của Phó Văn Ngọc, còn ông phải lấy lại công bằng cho những người đã tử nạn trong mấy cuộc bạo loạn trong công cuộc cải cách việc khai thác mỏ. Còn về việc dùng cách gì thì tôi cũng không quan tâm.

Chúc Hồng Kỳ ngẫm nghĩ một lát rồi quả quyết nói: - Được rồi, nếu như thông tin anh cung cấp có hiệu quả thật thì tôi sẽ nghĩ cách.

Đỗ Long giơ tay ra nói: - Vậy chúng ta đã giao dịch xong.

Chúc Hồng Kỳ cũng muốn nhìn cho rõ xem Đỗ Long rốt cuộc là thần thánh phương nào. Ông ta bước về phía trước bắt tay cùng Đỗ Long, đồng thời quan sát một cách cẩn thận những chỗ mặt nạ không che được, hi vọng từ đó có thể nhìn ra chút manh mối nào đó.

Hai bàn tay cùng nắm chặt, Đỗ Long bắt đầu cảm ứng suy nghĩ của Chúc Hồng Kỳ, đồng thời hơi nheo mắt lại nói: - Chủ tịch tỉnh Chúc dường như rất tò mò về thân phận của tôi.

Chúc Hồng Kỳ nói: - Cái này là đương nhiên. Đến đối tượng giao dịch là ai cũng không biết thì cuộc giao dịch đó có vẻ không được đáng tin cậy cho lắm.

Đỗ Long nói:

- Tôi không quan tâm ông có thực hiện lời hứa của mình hay không thì ông sao phải quan tâm xem tôi là ai chứ? Chủ tịch tỉnh Chúc, ông có biết lí do tại sao Bí thư Phó lại bảo vệ cái tên lưu manh Mã Thành Cương không?

Chúc Hồng Kỳ cảm thấy bàn tay Đỗ Long như một gọng kìm kìm chặt tay ông ta lại, không thể nào rút ra được. Nhưng may là Đỗ Long không gia tăng thêm lực nên ông ta vẫn chịu được.

Chúc Hồng Kỳ nói: - Phó Văn Ngọc nói con cháu của mình đánh người, hơn nữa còn thừa nhận bản thân mình chính là thủ phạm chính nên Phó Văn Ngọc phải tìm cách đưa tất cả ra. Con cháu của Phó Văn Ngọc quả thật là đã từng giao du với Mã Thành Cương một thời gian.

Đỗ Long cười nói:

- Ông tin những lời như thế sao? Để tôi nói cho ông biết sự thật nhé. Phó Văn Ngọc đến từ thành phố Lỗ Tây, từng sống một khoảng thời gian dài ở thành phố Lỗ Tây. Hơn 20 năm trước, khi Phó Văn Ngọc vẫn chỉ là một Chánh văn phòng của văn phòng Chính phủ Thành phố, có một thời gian vợ ông ta đi học ở Bắc Kinh. Trong cảnh cô đơn lẻ bóng, ông ta đã có quan hệ với một cô gái làm ở quán bar. Cô gái kia không chú ý nên đã có thai. Phó Văn Ngọc muốn cô gái bỏ đứa bé đi nhưng cô ta lại nghĩ cách sinh đứa bé ra. Cô gái kia họ Mã. Mẹ anh ta hi vọng con trai sẽ lớn lên thành tài nên đã đặt tên là Thành Cương. Không ngờ đứa con lớn lên lại trở thành đồ bỏ đi.

Chúc Hồng Kỳ cau mày nói: - Cứ cho là Mã Thành Cương là con trai của Phó Văn Ngọc thì cái danh phong lưu này cũng không lật đổ được ông ta. Anh cho tôi cái gì hữu dụng một chút đi.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Hữu dụng? Cái gì mới coi là hữu dụng? Tham ô nhận hối lộ có tính không? Trong thời gian đảm nhận chức Chủ tịch thành phố Lỗ Tây và Bí thư Thành ủy, Phó Văn Ngọc đã nhiều làn nhận hối lộ, trong đó đã tham ô 800 ngàn tiền công cho mình và vợ mua xe, lúc bán đấu giá đập nước Pháp Bá thuộc sở hữu nhà nước đã nhận hối lộ đến 10 triệu. Mấy năm sau, do việc kinh doanh không tốt nên đập chứa nước đã đóng cửa. Nhà nước khi thu lại đã trực tiếp bị lỗ mấy trăm triệu.

Những thông tin mà Đỗ Long đã nắm rõ từ mọi con đường được hắn nói ra một cách nằm lòng. Những thông tin đầy đủ về thời gian, địa điểm, nhân vật, số tiền khiến cho tinh thần Chúc Hồng Kỳ chấn động. Mặc dù hai ngày nay cũng có người âm thầm báo cáo với ông ta một ít chuyện nhưng những thông tin này vẫn đầy đủ và chi tiết nhất. Chúc Hồng Kỳ tìm người điều tra một chút sẽ hiểu rõ sự thật.

Nhà cửa, xe, tiền bạc, đàn bà, những thứ có thể làm cho con người lún sâu vào vũng bùn thì Phó Văn Ngọc đều có cả. Tình nhân của ông ta có hơn 10 người, bất động sản cũng có nhiều nơi, tài sản tham ô nhận hối lộ hơn mấy chục triệu.

Chúc Hồng Kỳ như nhặt được báu vật. Lúc đầu ông ta còn sợ rằng những thông tin này là giả nhưng dần dần ông ta bắt đầu ý thức được rằng tất cả đều là sự thật bởi vì những việc này rất dễ kiểm chứng. Hơn nữa đối phương hoàn toàn không cần phải lừa ông ta.

Chúc Hồng Kỳ ngắt lời Đỗ Long, nói: - Thông tin rất nhiều, nhưng anh có thông tin trên văn bản không? Già rồi, tôi không nhớ được nhiều thế đâu.

Tay trái Đỗ Long lấy ra một cái USB trong túi áo, nói: - Tôi chuẩn bị lâu rồi, mọi thứ đều ở trong. Chủ tịch tỉnh Chúc phải thu xếp cho tốt rồi. Bây giờ chúng ta sẽ nói đến việc ở huyện Võ Khê. Chủ tịch tỉnh Chúc, có thể nói là con đường làm quan của ông rất thuận buồm xuôi gió. Vừa tốt nghiệp đã được phân đến Cục tài chính huyện Võ Khê, ba năm sau làm Phó Cục trưởng, đến chức Phó Trưởng ban cũng chưa từng làm. Một năm sau lại chính thức làm Cục trưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK