Hồ Tuyết Mai bản thân cũng không nhớ rõ mình đã uống vào bao nhiêu rượu, cô mờ mịt đi trên đường không một bóng người, hồn nhiên không biết sau lưng theo tới mấy tên gã lưu manh.
Tuy rằng vị trí tỉnh Thiên Nam ở phía nam, nhưng vì địa thế tương đối cao, cho nên mùa đông ban đêm vẫn có chút lạnh, hơn nữa gió khá lớn, thổi vào người làm cho người ta toàn thân rét run. Hồ Tuyết Mai đã hơi say, cả người nóng lên. Sau khi đi ra ngoài bị gió lạnh thổi vào, đầu lập tức lại choáng đi một tí, bước chân đi đều có chút nhẹ nhàng.
Đi qua một đoạn đường tương đối tối, sau lưng mấy tên côn đồ đột nhiên tăng tốc. Bọn họ từ hai bên bước nhanh vây đến trước mặt Hồ Tuyết Mai, tạo thành một vòng vây hoàn chỉnh đối với Hồ Tuyết Mai.
Hồ Tuyết Mai ngừng lại, mắt say lờ đờ mông lung nhìn lướt về phía xung quanh, cô nói:
– Cút! Bà cô hôm nay tâm tình không tốt, không muốn đánh nhau thì cút xa một chút!
Những tên lưu manh kia liếc mắt một cái, sau đó xôn xao cười ha hả. Một tên gầy trong đó cười ha hả nói:
– Cô gái kiêu ngạo như vậy, chúng ta vẫn chưa từng gặp. Cùng bọn anh đây lên giường đại chiến ba trăm hiệp cũng tàm tạm.
Một tên lưu manh khác cười nói:
– Chỉ sợ thể lực của cô ấy không thể chèo chống nổi, hầu hạ không hết mấy anh em ta đã mệt chết rồi.
Cái tên lưu manh cầm đầu kia dáng người tương đối mạnh khỏe cười ha hả nói:
– Vậy còn không đơn giản sao? Cho cô ta uống chút nước ruồi nhặng, đảm bảo cô ta có thể nhảy đến trời sáng!
Hồ Tuyết Mai hít vào một hơi, lạnh lùng nhìn những tên không biết sống chết này, nói:
– Vậy phải xem chúng mày có cái khả năng đó hay không. Đến đây đi, đừng lãng phí thời gian của bà cô mày.
Mặt của cái tên lưu manh cầm đầu kia có chút nhịn không được, y cười lạnh đi lên trước, nói:
– Tôi lại muốn xem cô rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, giọng điệu cũng không nhỏ…
Tên kia giơ tay đến bắt lấy ngực của Hồ Tuyết Mai. Hồ Tuyết Mai cười lạnh một tiếng, tay trái uốn éo, dưới chân nhảy lên. Tên lưu manh kia lắc lắc tay phải, quỳ trên mặt đất không thể động đậy, đau đớn hét to lên như giết heo.
Những tên lưu manh khác đều giật mình kinh hãi, Hồ Tuyết Mai đảo mắt chung quanh, cười lạnh nói:
– Còn có ai muốn thử?
Những tên lưu manh kia sau khi sửng sốt, liền xông lên một loạt. Hồ Tuyết Mai quát một tiếng một cách dịu dàng, đầu tiên bay lên đá một cước vào mặt những tên ở sau lưng đang muốn xông lên ôm vòng eo cô, sau đó cô tả xung hữu đột, quyền đấm cước đá, đánh cho mấy cái tên lưu manh răng rơi đầy đất.
Sau khi những tên lưu manh kia bò từ dưới đất đứng lên, không ai bảo ai cùng xoay người bỏ chạy. Hồ Tuyết Mai siết quả đấm giương lên về phía bọn chúng, hét giận dữ nói:
– Có giỏi thì đừng chạy, bà cô vẫn chưa có chơi đủ. Dám đánh bộ đội đặc chủng, các người đáng đời! Bà cô cho dù say ngã cũng có thể đánh các người thành đầu heo! Ha ha…
Tiếng cười thích thú của Hồ Tuyết Mai lan truyền khắp con phố, những tên lưu manh kia hối hận hết mức. Trọc người ta không được, như thế nào lại chọn phải con cọp cái a!
Xa xa có một người đàn ông đang ngồi trong buồng lái của một chiếc xe hút thuốc lá. Sau khi nghe được lời của Hồ Tuyết Mai, y lập tức vứt bỏ điếu thuốc, cầm một chiếc kính viễn vọng xa xỉ nhiều chức năng nhìn sang phía bên này. Khi y thấy rõ thân hình và khuôn mặt của Hồ Tuyết Mai, người này cả người chấn động, vui lên giống như đánh máu gà vậy.
Mặt của y đỏ phơi phới như ứ máu, trong cặp mắt lộ ra dục vọng tham lam, điên cuồng. Y khởi động ô tô về phía trước vượt qua Hồ Tuyết Mai, sau đó lại tìm một chỗ ngừng lại, cầm kính viễn vọng tiếp tục quan sát hướng đi của Hồ Tuyết Mai.
Hồ Tuyết Mai dù sao cũng say rồi, cô không có chú ý đến sự uy hiếp đằng xa. Sau khi cô ra tay, cả người máu gia tốc lưu động, cảm giác choáng váng khô nóng khắp người dâng lên. Hồ Tuyết Mai dứt khoát cởi bỏ áo khoác choàng, chiếc áo lót đơn độc phác họa cái thân thể gợi cảm của cô. Người lái xe trong chiếc xe ở phía xa kia chỉ nhìn đến mức toàn thân nóng lên, máu mũi đều muốn chảy ra.
Đột nhiên một trận gió thổi đến. Hồ Tuyết Mai lúc bắt đầu vẫn cảm giác thật thoải mái, nhưng trong lúc đó cảm giác đầu choáng váng mắt hoa, thứ gì đó trong bụng cuồn cuộn sắp muốn ra rồi.
Hồ Tuyết Mai vội vàng tìm cái cây, vịn lên thân cây oa một tiếng nôn ra. Một hồi lâu Hồ Tuyết Mai mới ngừng nôn mửa. Cô đầu váng mắt hoa nhìn thoáng qua về phía xung quanh. Trong tiềm thức cô cảm giác mình sắp không được rồi, phải mau chóng tìm nơi an toàn nằm một chút.
Hồ Tuyết Mai nghiêng ngả lảo đảo đi về phía một ngõ nhỏ. Ở dưới chân tường của một lán công lồi ra, Hồ Tuyết Mai co lại thành một đống, dùng quần áo phủ lên người, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, một người đàn ông dáng nhỏ bé đi vào trong hẻm nhỏ. Y rất nhanh tìm được Hồ Tuyết Mai đang nằm ở góc tối ngáy o..o…. Sau một hồi do dự, y cuối cùng cũng đi đến chỗ Hồ Tuyết Mai.
– Tiểu thư… Tiểu thư…
Người đàn ông kia vỗ vỗ vào vai Hồ Tuyết Mai, dường như muốn đánh thức cô dậy. Hồ Tuyết Mai ánh mắt mở mạnh, cô nắm lấy yết hầu của người đàn ông kia, hung tợn nói:
– Mày muốn tìm cái chết à!
Người đàn ông kia vội vàng giải thích nói:
– Tôi không có ác ý. Ở đây rất lạnh, nhà cô ở đâu? Tôi có thể lái xe đưa cô về nhà.
– Không cần…
Hóa ra là một tên nhàn rỗi xen vào việc của người khác đấy… Hồ Tuyết Mai buông lỏng tay ra, lẩm bẩm nói:
– Tôi không có nhà, cách tôi xa một chút…
Đột nhiên, Hồ Tuyết Mai cảm giác trên cổ mình giống như bị muỗi cắn, cô lấy tay vỗ, nhưng lại bị người đàn ông kia túm lấy cổ tay. Hồ Tuyết Mai sửng sốt, quay đầu nhìn lại.,chỉ thấy trên cổ mình rõ ràng bị cắm cái ống tiêm. Hồ Tuyết Mai kinh hãi, muốn phản kích, nhưng cô dù sao cũng là người đang say. Sau khi người đàn ông kia nhanh chóng rút mũi tiêm ra, Hồ Tuyết Mai quẩy người một cái, chỉ đứng được một nửa, sau đó cơ thể lại ngã xuống. Một cảm giác hoa mắt choáng váng không thể ngăn cản tựa như nước biển thủy triều, nhanh chóng che mất phần thần trí cuối cùng của Hồ Tuyết Mai. Hồ Tuyết Mai trong lòng cuối cùng chỉ có một ý niệm trong đầu: Xong rồi…
Người đàn ông kia thấy Hồ Tuyết Mai bất động, y kiên nhẫn một hồi mới đi lên trước. Đầu tiên là đá Hồ Tuyết Mai một cái, Hồ Tuyết Mai vẫn không nhúc nhích. Lúc này người đàn ông mới ngồi xổm người xuống, nắm lấy cằm Hồ Tuyết Mai, dùng đèn pin chiếu lên mặt. Hồ Tuyết Mai hai mắt nhắm nghiền, một khuôn mặt trái xoan đoan chính thanh tú, rất có hương vị mỹ nữ cổ điển, người đàn ông kia chậc chậc khen:
– Cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao lại đi làm bộ đội đặc chủng? Không phải là gạt người chớ?
Hồ Tuyết Mai đương nhiên không có trả lời y. Người đàn ông kia buông cằm của Hồ Tuyết Mai ra, từ quần áo phía sau lấy ra một bó dây thừng, y cười ha hả nói:
– Bất kể như thế nào, cô thân thủ lợi hại như vậy, vì lý do an toàn, trước tiên vẫn nên trói chặt cô lại rồi nói sau!
Người đàn ông kia cắn cái đèn pin nhỏ, cúi người bắt đầu buộc chặt Hồ Tuyết Mai. Ở khoảng cách không xa, Phó Hồng Tuyết vốn chuẩn bị hiệp nữ hiện thân cứu cô gái yếu ớt rơi vào móng vuốt sói, đột nhiên lại thay đổi chủ ý. Âu Dương Đình nghi ngờ nhìn lại phía cô, chỉ thấy trong ánh mắt Phó Hồng Tuyết lóng lánh hào quang kỳ quái. Âu Dương Đình trong lòng run lên, thấp giọng nói:
– Đừng làm bậy, chủ nhân biết sẽ tức giận đấy.
Phó Hồng Tuyết cười nói:
– Sẽ không đâu. Nếu như tôi giúp chủ nhân xử lý xong cô gái đanh đá này, chủ nhân sẽ rất vui đấy. Cho dù không thành, cũng coi như là làm thỏa mãn ý chủ nhân. Bởi vì cô gái này về sau mỗi khi thấy chủ nhân liền trốn mất tăm.
Âu Dương Đình nói:
– Chị không sợ cô ta sẽ nói với những người bạn đó của chủ nhân sao? Bọn họ là một đám bộ đội đặc chủng giết người không chớp mắt đấy.
Phó Hồng Tuyết cười nói:
– Chuyện xấu hổ như vậy, nữ bộ đội đặc chủng kia chắc sẽ không tuyên dương ra ngoài đâu, ha hả. Thiệt thòi này cô ta ăn chắc rồi.