– Được rồi, tôi đang ở Phiêu Hương Uyển. Anh cho xe đến đón tôi đi.
Hoàng Kiệt Hào đồng ý, rồi tắt điện thoại. Đỗ Long gọi điện cho Thẩm Băng Thanh và Nhạc Băng Phong, bảo bọn họ quay về trước. Nhưng ngoài Hoàng Nham ra không ai chịu đi trước, mọi người đều muốn cùng Đỗ Long điều tra vụ án này.
Nhưng Đỗ Long không cần nhiều người ở lại phá án đến vậy. Hắn bảo Thẩm Băng Thanh đưa tiểu thư của hắn về trước, còn Hoàng Nham ở lại hộ phá án.
Quyết định này nằm ngoài dự liệu của Thẩm Băng Thanh và Hoàng Nham. Đỗ Long không giải thích. Hắn bảo Thẩm Băng Thanh dẫn đội về, sau đó bảo Hoàng Nham nhanh chóng đưa người đến biệt thự của Vương Đại Pháo. Đợi bọn Hoàng Nham đến, có lẽ hắn cũng đã đến trước rồi.
Đỗ Long đặt điện thoại xuống áy náy nói với Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp:
– Thật xin lỗi, đột nhiên có chút việc tôi phải đi trước rồi.
Lưu Long Thịnh cười nói:
– Dù sao chúng ta cũng đã ăn no rồi, cậu bận thì cứ đi đi.
Đỗ Long gật đầu. Đang định đứng dậy cáo từ, thì đột nhiên Hàn Mộng Điệp mặt mày vui vẻ nói:
– Anh họ, chúng ta cùng đi xem anh Đỗ Long phá án có được không? Nhất định là rất thú vị.
Lưu Long Thịnh nói:
– Không được, việc này không giống với việc tham gia vận động của công ty, em chạy theo quấy rối à? Đỗ Long, cậu đừng để ý đến nó, cứ đi đi.
Hàn Mộng Điệp mân mê cái môi nhỏ nhắn, bộ dạng đáng yêu đó làm Đỗ Long có chút không nỡ từ chối. Nhưng nghĩ đến Hoàng Kiệt Hào chính thức mời mình đi phá án, bản thân dẫn theo Nhạc Băng Phong cũng được rồi, dẫn theo một cô bé linh hoạt như vậy thì thật không chững trạc. Nên hắn xin lỗi, rồi nhìn về phía Hàn Mộng Điệp nói:
– Lần sau em đi Thành phố Lỗ Tây chơi, anh sẽ dẫn em đi xem phá án.
Hàn Mộng Điệp thở dài nói:
– Không biết bao giờ mới lại đến tỉnh Thiên Nam nữa… Được, anh phải nhớ nhé. Lần sau có án giết người hàng loạt, nhất định phải gọi em điều tra cùng nhé.
Đỗ Long bất đắc dĩ gật đầu nói:
– Sao em lại có hiếu kì với mấy thứ máu me này đến vậy.
Hàn Mộng Điệp cười nói:
– Khá cool mà. Quay về chém gió với bạn bè cũng oai lắm chứ. Anh Đỗ Long, lần từ biệt này không ngày hẹn trước, anh ký tên giúp em đi!
Hàn Mộng Điệp cười hì hì giơ một bức ảnh cùng bút ký tên qua, Đỗ Long nhìn thấy trong ảnh hắn đeo kính dâm tự tin mỉm cười. Trên người mặc quần áo công an rất cool và đẹp trai. Phong cảnh là biểu ngữ viên mãn quay chụp về tổ chuyên án thành phố Song Môn. Đây chẳng phải là ảnh của lễ khánh thành hôm qua sao? Hàn Mộng Điệp có được ảnh nhanh đến thế sao.
Nghĩ đến bối cảnh của Hàn Mộng Điệp, Đỗ Long bình thường trở lại. Hắn cầm bút lên, kí tên mình lưu loát như mây bay nước chảy. Nhìn thấy chữ ký của hắn, Hàn Mộng Điệp không khỏi thốt lên kinh ngạc nói:
– Chữ ký này thật đep. Đỗ Long, anh không làm minh tinh quay phim thật đáng tiếc…
Đỗ Long bĩu môi:
– Em đang châm trọc anh đấy à? Trong nước thì đây không phải là một câu nói hay.
Hàn Mộng Điệp nói:
– Thật sao? Em không có ý khác, chỉ là thấy anh cool và đẹp trai quá… Đỗ Long, anh đừng nghĩ nhiều.
Đỗ Long cười nói:
– Anh đâu có nhỏ nhen thế, đùa em thôi. Thôi được rồi, anh Lưu, Tiểu Điệp chắc xe đón tôi đã gần đến, tôi phải đi rồi. Lần sau quay lại thành phố Ngọc Minh sẽ tìm hai người chơi, hoặc hai người đến thành phố Lỗ Tây thì nhớ tìm tôi nhé.
Sau khi Đỗ Long đi, Lưu Long Thịnh cười nói:
– Đỗ long rất cool, rất đẹp trai sao? Sao anh không thấy?
Hàn Mộng Điệp chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói:
– Anh không được phép chửi thần tượng của em. Anh ấy vốn đẹp trai, mặc cảnh phục đeo kính dâm thật quá cool. Con trai vừa đẹp trai, vừa có bản lĩnh thật hiếm…
Hàn Mộng Điệp cầm ảnh của Đỗ Long nhìn lên nhìn xuống si mê, nhìn thấy cảnh này Lưu Long Thịnh không khỏi lắc đầu nói:
– Mau cất bảo bối của em đi, chúng ta phải đi rồi! Đúng thật là fan hâm mộ!
Lúc Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp đi ra, thì vừa nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang đi chầm chậm vào cổng Phiêu Hương Uyển. Lưu Long Thịnh cười nói:
– Nhất định là ông chủ Phiêu Hương Uyển bị dọa đến toát mồ hôi, không biết tại sao tự nhiên xe cảnh sát lại đến khách sạn…
Hàn Mộng Điệp cười khúc khích. Bị Đỗ Long nghe thấy, hắn quay đầu lại vẫy tay với bọn họ, rồi đi vào xe cảnh sát đỗ trước cửa.
Người lái xe là Hoàng Kiệt Hào, anh ta vừa nổ xe vừa nhìn về phía Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp nói:
– Đấy chính là con trai con gái của Bí thư Tỉnh ủy ư? Đúng là một nhân tài.
Đỗ Long cười nói;
– Cô gái đó là cháu ngoại của Bí thư Tỉnh ủy từ Bắc Kinh tới.
Hoàng Kiệt Hào nhún vai không quan tâm bọn họ đến từ đâu, tựa như đều rất xa. Hoàng Kiệt Hào đưa một bản hồ sơ vụ án cho Đỗ Long nói:
– Anh xem đi, sáng nay tôi cũng mới xem đến vụ án này.
Đỗ Long rút tư liệu trong hồ sơ vụ án ra xem. Trong hồ sơ nói tối hôm kia biệt thự của Vương Đạt Đào đột nhiên mất điện mấy phút, vì lúc đấy là ban đêm nên cũng không ai chú ý. Bảo vệ trong biệt thự của Vương Đạt Đào gọi điện hỏi tổng cục điện, bên đó nói là mất điện mấy phút thôi, sau sẽ phóng điện qua, nên bảo vệ không khởi động nguồn điện. Khoảng sáu phút sau có điện lại, biệt thự quay lại bình thường. Sau khi bảo vệ tuần tra, cũng không phát hiện có gì bất thường. Nhưng hôm qua Vương Đạt Đào về biệt thự. Theo thói quen, lúc đi xem bảo bối thì phát hiện bảo bối đã bị người ta dùng gốm đánh đổi, Vương Đạt Đào lập tức báo cánh sát.
Từ mấy bức ảnh Vương Đạt Đào cung cấp, thì những thứ đồ bị mất có hai thứ là đồ gốm, một cái là bình của hầm lò Nam Tống, một là cái đĩa bình định Bắc Tống. Gía trị của hai thứ đồ này đều hơn mấy trục triệu tệ. Bảo bối bị trộm thứ ba là ấm bạch ngọc thời Minh. Vương Đạt Đào đặc biệt nói đó là sản phẩm của Lục Tử Cương một bậc thầy thời Minh, cũng chính là một bảo bối đáng quý của Ủy ban quỷ luật.
Cái tên Lục Tử Cương như sấm bên tai người trong ngành, nhưng đối với những người thường mà nói thì hoàn toàn xa lạ. Lục Tử Cương là một bậc thầy chế ngọc của thời Minh, cũng là đứng đầu trong năm ngìn năm lịch sử của Hoa Hạ. Nhưng tác phẩm của ông ta có một đặc điểm là cho đến nay cũng không có một tác phẩm nào lấy tên là Tử Phong hoặc Tử Cương được các giới học thuật hoặc giới khoa học kỹ thuật nhận định là sản phẩm thật, ngược lại có rất nhiều sản phẩm giả bị nhận ra.
Vật cuối cùng bị trộm thì người thường khá quen, đó là một bức ‘Tuế hàn tam hữu’ của Trịnh Bàn Kiều. Trịnh Bàn Kiều là một trong bát quái nổ tiếng của Thanh Dương Châu, tất nhiên những bức vẽ của ông ta cũng là bảo vật quốc gia.
Đỗ Long nhớ lần trước Vương Đạt Đào nói là cái đĩa giả quân sứ đó có thể xếp vào tốp 5 thu thập của ông ta. Xem ra bốn thứ đồ bị trộm có thể là bốn thứ đồ ông ta thu thập trước đó. Bị người ta trộm hết như vậy, khó trách ông ta lòng như lửa đốt, chạy khắp nơi tìm giúp đỡ.
Giá trị của mấy thứ đồ này ít nhất cũng phải hơn trăm triệu, đây là một vụ án lớn. Nếu như bốn quốc bảo bị lọt ra nước ngoài, thì với quốc gia, dân tộc với cả nhân dân Hoa Hạ là một tổn thất lớn. Nên Đỗ Long không thể từ chối, hắn phải nhanh chóng phá án tìm lại mấy bảo vật quốc gia này.
Nhìn mấy tư liệu này, đột nhiên trong lòng Đỗ Long hiện lên một hình ảnh. Chắc chuyện này không phải do bọn họ làm chứ…