So với chuyện này, Đỗ Long càng quan tâm hơn tin tức được truyền đến từ thành phố Song Môn. Cục trưởng Cục Công an thành phố Song Môn Trương Văn Diệu buổi tối một ngày trước khi Đỗ Long nhận chức Ủy viên thường vụ đột nhiên nuốt sũng tự vẫn trong phòng làm việc.
Tuy phía quan chức chính quyền bưng kín, nhưng Đỗ Long bằng cách nào đó vẫn tìm hiểu được nhiều tình tiết xung quanh vụ việc. Một phần nội dung di thư mà Trương Văn Diệu để lại là sự hết mực ăn năn. Đem viết ra một số sai lầm của bản thân thậm chí các hành vi phạm tội. Chuyện này bị phơi bày tạo ra một cơn địa chấn chính trị vô cùng to lớn. Bởi vì vấn đề của Trương Văn Diệu liên lụy đến rất nhiều người. Thậm chí cả Trì Khánh Bân cũng vì trong lúc phá án ở tổ chuyên án thành phố Song Môn nhận hối lộ cũng bị liên quan. Đương nhiên Trương Văn Diệu cũng không chút khách khí dìm cả Đỗ Long xuống nước cùng. Đoạn đầu bức di thư, nói Đỗ Long nhận hối lộ một triệu của y. Sau đó cùng y che đậy chân tướng vụ án hai mẹ con bị hại.
Trương Văn Diệu sắp chết cũng muốn cắn một cái. Chuyện này Đỗ Long sớm đã dự đoán trước. Vì thế đối diện với những lời chất vấn của Bạch Tùng Tiết, Đỗ Long kiên quyết trả lời:
– Không hề có chuyện đó, Trương Văn Diệu đang nói láo.
Bạch Tùng Tiết nói:
– Tôi tin cậu trong sạch, nhưng cậu chắc chắn bị điều tra, cậu cần chuẩn bị tâm lý.
Đỗ Long cười nói:
– Cũng không phải lần đầu cháu bị Ủy ban kỉ luật điều tra. Cây ngay không sợ chết đứng, không có gì phải sợ điều tra cả.
Bạch Tùng Tiết nói:
– Đỗ Long, cậu và Trương Văn Diệu có huyết hải thâm thù gì? Sao y lại muốn hại cậu?
Đỗ Long nói sơ qua:
– Thật ra cháu đã sớm hoài nghi Trương Văn Diệu là thủ lĩnh đứng sau dật dây cho một loạt những chuyện li kì đã xảy ra. Có điều giấu diếm thật kĩ càng, thủ đoạn cao minh. Cháu không thể tóm được nhược điểm của y. Nhưng con cũng đã giúp thành phố Song Môn rất nhiều. Tay chân của Trương Văn Diệu bị bắt hoặc tự sát khá nhiều. Có lẽ Trương Văn Diệu cảm thấy là do cháu làm hỏng chuyện tốt của y. Vì thế bước đến đường cùng tự sát cũng không quên vu oan giá họa cháu.
Bạch Tùng Tiết nói:
– Cũng có lẽ… được rồi, chỉ cần cậu không nhận hối lộ, sự việc sẽ dễ dàng rồi, tôi sẽ để tâm chuyện lần này.
Đỗ Long không hề sợ Ủy ban Kỉ luật điều tra. Có điều hắn cũng không hi vọng với mục tiêu của Ủy ban Kỉ luật. Ngẫm nghĩ một chút, hắn cảm thấy đã đến lúc sử dụng đồ vật sát thủ kia.
Cái gọi là đòn sát thủ, thực chất là Trương Văn Diệu vì mình lưu trữ lại. Nhưng Đỗ Long rất rành về Trương Văn Diệu. Những chững cớ đều đã rơi vào tay của Đỗ Long. Có thể nói không sai gì nữa Đỗ Long đã tiếp thu toàn bộ sức mạnh của Trương Văn Diệu. Đòn sát thủ của Trương Văn Diệu cũng có thể trở thành đòn sát thủ của Đỗ Long.
Trong tay có rất nhiều con bài, Đỗ Long có thể tùy ý hạ bất kì tấm nào. Sau khi cân nhắc, Đỗ Long chọn một tấm trong đó…
– A lô, anh là ai? Anh tìm ai?
Trong điện thoại vọng lại tiếng của Thái Bác Thắng Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật tỉnh. Đỗ Long cười tủm tỉm nói:
– Bí thư Thái, tôi là Đỗ Long mà.
Thái Bác Thắng sửng sốt, gã nói:
– Đỗ Long, cậu đổi số rồi à? Sao cậu lại gọi điện cho tôi? Là bí thư nói cho cậu rồi sao? Có lẽ tôi không thể mở cửa sau cho cậu đâu.
Đỗ Long cười nói:
– Tôi biết, bí thư Thái luôn luôn chính trực vô tư, tôi sao dám tìm cửa sau từ ông chứ. Huống hồ tôi chỉ gợn sóng lăn tăn, cần gì đi cửa sau chứ.
Thái Bác Thắng cười nói:
– Nếu đã như vậy, cậu tìm tôi có chuyện gì?
Đỗ Long nói:
– Bí thư Thái, hôm nay có người mang đến cho tôi một vật. Tôi vừa mở ra, phát hiện là một hộp băng video, trên hộp có viết tên của ông. Đàng sau còn có ghi ngày tháng và địa điểm. ngày mùng bẩy tháng năm năm 1913, phòng 306 khách sạn Hoa Sen….
Thái Bác Thắng hơi thở đột ngột gấp gáp, lão nói:
– Cậu… Là ai đưa cho cậu? Cậu thế nào?
Đỗ Long cười nói:
– Tôi rất tò mò, cho nên đã xem qua chút, một mình tôi xem thôi. Mong Bí thư Thái yên tâm, hơn nữa xem xong tôi đã tiêu hủy cuộn băng. Bí thư Thái sau này không phải chịu sự uy hiếp của Trương Văn Diệu nữa.
Thái Bác Thắng suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi, một lúc sau lão mới chua xót nói:
– Đỗ Long, cậu nghe tôi nói, tôi là bị Trương Văn Diệu hãm hại….
Đỗ Long cười nói:
– Tôi biết, cho nên xem xong tôi liền tiêu hủy nó. Tôi sẽ không nói cho bất kì ai, bí thư Thái cứ yên tâm. Trương Văn Diệu chính là một con chó điên, có cơ hội liền cắn người lung tung. Bí thư Thái, tôi và hắn không phải cùng một loại người. Mong ông yên tâm, tôi chỉ hi vọng bản thân bình an là tốt rồi, sẽ không phải suốt ngày nghĩ cách hại người.
Thái Bác Thắng trầm ngâm một chút, trong lòng ổn định trở lại, lão nói:
– Đỗ Long, Trương Văn Diệu không phải người dễ dàng tự vẫn, cái chết của hắn có liên quan đến cậu?
Đỗ Long cười nói:
– Có một chút liên quan, bởi vì tôi cướp của hắn không ít thứ. Cho nên hắn hận tôi đến chết, trong lúc mua sát thủ cũng không thể giết được tôi, hắn đành đi đến bước đường này. Vừa trốn tránh trách nhiệm vừa cắn ngược lại tôi.
– Cậu cướp của hắn nhiều thứ?
Thái Bác Thắng kinh ngạc hỏi.
Đỗ Long cười nói:
– Đúng vậy, Trương Văn Diệu đã hại quá nhiều người, trong tay tôi có rất nhiề chứng cớ hại người của hắn. tôi định tiêu hủy tất cả, tránh rước họa vào thân.
Thái Bác Thắng vộ hỏi:
– Đừng… có thứ vẫn dùng được, Đỗ Long, với những gì tôi biết về cậu, tôi rất rõ cậu trong sáng. Ủy ban Kỉ luật tỉnh sẽ phái một tiểu đội sang thành phố Lỗ Tây. Cậu nói thành thực với họ là được. Họ sẽ không làm khó cậu, ngoài ra… trong tay cậu còn có… à, tôi không nên hỏi những điều này…
Đỗ Long cười nói:
– Tôi biết Bí thư Thái muốn cái gì, tôi sẽ gửi thư điện tử nặc danh cho ông. Tự ông tiếp nhận là được, bí thư Thái, sau này chúng ta không nên lặp lại cuộc đối thoái hôm nay một lần nào nữa. Ông cứ tin ở tôi, thứ đồ này tôi đã tiêu hủy rồi.
Thái Bác Thắng cười khổ, một bước sai ngàn năm hối hận, tuy Đỗ Long nói vậy, nhưng ai biết được hắn có đang lừa mình? Trương Văn Diệu chết rồi, vốn dĩ đã có thể thở phào nhẹ nhõm, thật không ngờ….
Đỗ Long cũng rất rõ Thái Bác Thắng sẽ không tin mình đã tiêu hủy món đồ kia. Vậy cũng không còn cách nào khác, ai bào năm xưa Thái Bác Thắng không chống cự lại cám dỗ chứ?
Một lát sau Đỗ Long lại liên lạc với một số điện thoại khác. Đỗ Long dùng công cụ thay đổi thanh âm thấp giọng nói:
– A lô, giám đốc Hoàng phải không? Anh cho rằng giết Trương Văn Diệu là có thể che đậy mọi chuyện sao? Nói cho anh biết, anh sai hết rồi, chứng cớ của anh hiện đang nằm trong tay tôi. Còn anh, vĩnh viễn không tìm thấy tôi, anh sẽ mãi mãi sống trong sợ hãi, hahaha… Không cần tìm tôi, bằng không tôi sẽ cho anh tận mạng! Có gì cần tôi sẽ tìm anh, giám đốc Hoàng, chúc anh sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang, ha ha…
Nghe thấy âm thanh trầm đặc trong điện thoại, một người đàn ông gần sáu mươi tuổi đầy mặt nếp nhăn toàn thân chấn động. Di động lỡ tay rơi xuống đất vỡ thành vài mảnh tội nghiệp….