Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện làm Tô Linh Vân yên tâm, dĩ nhiên có thể yên ổn ngủ ngon, đêm nay Đỗ Long có thể sẽ trằn trọc khó ngủ rồi đây.

Người xưa tổng kết bốn chuyện vui trong đời người là: hạn hán lâu ngày gặp trời mưa, người đi xa quê hương gặp được bạn cũ, đêm tân hôn, lúc được đề tên trên bảng vàng. Ngày hôm nay bỗng chốc Đỗ Long trải qua cả ba việc trong đó, dĩ nhiên, những chuyện vui chỉ vừa mới bắt đầu, thế nhưng cũng đủ khiến Đỗ Long vui vẻ rồi.

Hắn một hồi vì được chính thức thăng chức mà vui mừng, một hồi lại vì liên lạc được với Tô Linh Văn mà vui vẻ, một hồi lại vì đã chiếm được nụ hôn đầu của Kỷ Quân San mà hưng phấn, trong lòng thỉnh thoảng còn hiện ra hình bóng Lâm Nhã Hân dịu dàng chăm sóc mình, cảm giác này đúng là không có cách nào ngủ được.

Ngày hôm sau vẫn đi làm như bình thường, đồn Công an Lệ Viên nghe ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ gầm rú vang dội, sau đó Đỗ Long đi vào. Sở trưởng Liêu Đông Thăng đang phân công nhiệm vụ, nhìn thấy Đỗ Long đi vào, anh nhìn danh sách trực ban một chút, kinh ngạc nói:

- Đỗ Long, không phải hôm nay cậu trực ca đêm sao?

Đỗ Long cười nói:

- Đúng vậy, đúng ra hôm nay tôi phải trực ca đêm, nhưng mà… sếp Liêu, tôi được điều đi rồi, trước đó tôi cũng không biết việc này, nửa đêm hôm qua mới có người báo cho tôi biết đấy. Hôm nay tôi tới là để nhận lệnh điều động, sau đó bàn giao mọi việc.

- Đỗ Long cậu muốn đi sao?

Mọi người sửng sốt, Liêu Đông Thăng cũng hỏi:

- Đỗ Long, cậu được điều đi đâu vậy?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Tôi cũng không biết, nói là đợi đến lúc thông báo tới sẽ biết.

Liêu Đông Thăng nhịn không được cười lên, một lát sau anh mới tiếc nuối mà vỗ vỗ vai Đỗ Long, nói:

- Đồn công an Lệ Viên chỉ là một vũng nước đọng, không giữ được con cá lớn như cậu. Đi trễ không bằng đi sớm, chúc cậu về sau thuận buồm xuôi gió. Đồn công an Lệ Viên là nơi cậu cất bước, sau này nhớ thường xuyên trở lại đây, mọi người đều rất nhớ cậu.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Vâng, tôi cũng sẽ rất nhớ mọi người, rất cảm ơn sếp Liêu đã giúp đỡ và chỉ điểm cho tôi hơn một tháng qua, sau này thường xuyên liên lạc nhé.

Khác với Đỗ Long trong tâm trạng không hiểu sao ngồi chờ thông báo, khi Hoàng Kiệt Hào cầm lệnh điều động ra khỏi văn phòng Trương Học Quân Phó phòng Nhân sự Cục Công an thành phố thì vô cùng phấn khích.

Sáng sớm hôm nay Hoàng Kiệt Hào nhận được điện thoại, gọi anh đến phòng Nhân sự một chuyến, Hoàng Kiệt Hào không hiểu chuyện gì đi tới văn phòng của Trương Học Quân. Trương Học Quân nói cho anh biết Thẩm Ngọc Khiết xin chuyển đi, cấp trên đã đồng ý, cấp trên quyết định đề bạt Ngụy Hưng Bang từ đội Cảnh sát Hình sự làm Trung đội phó đội Cảnh sát Hình sự.

Hoàng Kiệt Hào liền vui mừng trong lòng, anh rất không thích Thẩm Ngọc Khiết, Thẩm Ngọc Khiết được điều đi rất hợp với ý anh. Sau khi lão Ngụy lên trung đội phó đội Cảnh sát Hình sự sẽ có một chỗ trống, Hoàng Kiệt Hào lập tức nghĩ tới Đỗ Long, đang lúc định nói với Trương Học Quân…

Trương Học Quân lấy ra một tập hồ sơ, đưa cho Hoàng Kiệt Hào nói:

- Như vậy thì đội Cảnh sát Hình sự các anh sẽ còn một chỗ trống, sau khi cấp trên thảo luận qua đã quyết định điều một cảnh sát nhân dân trẻ tuổi ở dưới vào trong đội các anh. Người này mặc dù mới gia nhập đội cảnh sát không lâu, nhưng cậu ta rất có năng lực, sau này anh phải giúp đỡ cậu ta nhiều hơn, để cậu ta có thể mau chóng hòa nhập với đội cảnh sát các anh…

Hoàng Kiệt Hào thấy lại qua mặt anh sắp xếp cho người vào, anh không kìm được hơi tức giận, anh bất mãn nói:

- Trưởng phòng Trương, tuần trước cấp trên mới bố trí cho chúng tôi một học sinh vừa mới tốt nghiệp đại học, như thế nào bây giờ lại thêm một người. Đội chúng tôi cũng không phải là nhà trẻ, cho nhiều lính mới vào như vậy nếu như làm trễ nải việc tra án thì phải làm sao?

Một cảnh sát hình sự lại ở đây đổi giận, Trương Học Quân cũng không có tức giận, anh mở to hai mắt, nín cười cố làm ra vẻ ngạc nhiên nói:

- A? Tôi cứ nghĩ anh sẽ rất vui mừng ấy chứ, mấy ngày trước anh còn đề cập với tôi, nói phải điều cậu cảnh sát nhân dân trẻ tuổi này vào trong đội các anh? Tôi cũng là làm theo lời anh nói, sao bây giờ lại không vui chứ? Người này anh không cần à? Được, trước kia Trần Bác Hùng còn muốn điều cậu ta qua khu Nam Cương của bọn họ, nếu anh không cần tôi đem cậu ta giao cho Trần Bác Hùng là được rồi…

Hoàng Kiệt Hào sửng sốt, anh vừa mừng vừa lo mà nói:

- Là Đỗ Long? Trưởng phòng Trương ngài sao lại không nói sớm! Tôi còn tưởng là… Lại có ai đó đi cửa sau vào chứ, ha ha, Đỗ Long tôi đương nhiên muốn nhận, nhất định phải nhận.

Trương Học Quân tiếp tục trêu anh ta, lấy từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ, nói:

- Ở đây còn có một người, là cảnh sát nhân dân còn rất trẻ, anh ta ở cùng một chỗ với Đỗ Long đấy, nếu không thì anh lấy người này để Đỗ Long cho lão Trần?

Hoàng Kiệt Hào chợt nhớ ngày hôm qua ở phòng Nhân sự nghe lão Trần nói qua, Đỗ Long biết anh ta rất rõ, lập tức đoán được người kia là Phùng Vi Ngũ vì giành công lao với Đỗ Long mà bị mất chức. Anh làm sao đồng ý được, liền lắc lắc đầu giống như trống lắc, nói:

- Không cần, tôi chỉ muốn Đỗ Long, những người khác tôi không cần.

Trương Học Quân nhún vai, nói:

- Không cần thì thôi, anh có thể đi được rồi.

Hoàng Kiệt Hào vui mừng khấp khởi sau khi ra ngoài lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Long. Lúc này Đỗ Long vừa mới cầm được thông báo, khi thấy đơn vị được điều đến là Trung đội 1 đội Hình sự quận Tây Sơn, hắn quả thực không dám tin vào hai mắt mình. Sau khi xác định không có nhầm lẫn, Đỗ Long lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Kiệt Hào, thông báo cho anh ta tin vui này đồng thời còn định trách cứ anh ta một trận, Đỗ Long còn tưởng là Hoàng Kiệt Hào đã sớm biết rồi.

Hai bên cùng nhau gọi điện thoại kết quả là ai cũng không gọi được. Đỗ Long thấy đường dây đối phương đang bận, liền tắt điện thoại, bàn giao đồ đạc cho Liêu Đông Thăng. Kỳ thật cũng không có gì để bàn giao cả, đem chìa khóa tủ áo quần nộp lên trên, kiểm tra lại từng món trang bị cảnh dụng rồi trả lại. Đỗ Long mang theo hai bộ đồng phục cảnh sát thuộc loại đồ dùng cá nhân của mình rời khỏi đồn Công an Lệ Viên.

Liêu Đông Thăng gọi hắn:

- Đỗ Long, khoan đi đã, buổi trưa đi ăn với mọi người bữa cơm đi, tôi điện thoại gọi bọn lão Dương lên đây.

Đỗ Long cười nói:

- Được! Hay là đi đến nhà hàng Kim Long đi? Tôi đi báo cáo với Trung đội Hình sự trước, buổi trưa trở về mời mọi người ăn một bữa cơm chia tay!

Liêu Đông Thăng biết hoàn cảnh của Đỗ Long, nào dám để cho hắn mời khách chứ? Cười nói:

- Vậy cũng không được, đây là mọi người ăn mừng cậu được thăng chức, tôi thương lượng với Chính trị viên một chút, đưa vào kinh phí hoạt động là được rồi.

Đỗ Long đi vào phòng Công an quận Tây Sơn, hắn cầm lệnh điều động đi thẳng một mạch không gặp trở ngại nào, rất nhanh đã tìm được chỗ của Trung đội hình sự.

Toàn bộ tầng 3 của tòa nhà phòng Công an quận Tây Sơn đều thuộc về Trung đội Hình sự. Quận Tây Sơn tổng cộng có bốn Trung đội Hình sự. Hoàng Kiệt Hào lãnh đạo đội một chủ yếu phụ trách các vụ án liên quan đến mạng người, ngoài ra còn ba Trung đội khác phụ trách điều tra các vụ cướp giật, trộm cắp cùng với các vụ án thương tổn .

Khi Đỗ Long tìm được Trung đội 1 đội Hình sự, bọn Hoàng Kiệt Hào không có ở đó, trong phòng làm việc to như vậy chỉ có mấy sĩ quan cảnh sát làm công tác văn án đang làm việc, không ngờ trong đó còn có cả Thẩm Băng Thanh, anh ta đang vùi đầu trong một đống văn kiện.

Nhìn thấy Đỗ Long đi vào, Thẩm Băng Thanh bỗng đứng lên, anh ta bỏ bút trong tay xuống, C-K-Í-T..T...T một tiếng đẩy ghế dựa ra, vẻ mặt không được tốt lắm bước về phía Đỗ Long. Đỗ Long khó hiểu nhìn anh ta, uống rượu nhận lỗi rồi, quan hệ của hai người có lẽ không căng thẳng như vậy chứ? Đây là vì chuyện gì?

Thẩm Băng Thanh bước nhanh tới trước mặt Đỗ Long, đẩy hắn một cái thật mạnh, đẩy Đỗ Long tới sát tường, khủy tay Thẩm Băng Thanh kề ngay bả vai Đỗ Long, tay trái nắm chặt cổ áo sơ mi, hai mắt bốc lửa, vẻ mặt hung hăng chất vấn:

- Có phải anh đã ép anh tôi đi không!

Đỗ Long lập tức hiểu rõ vì sao Thẩm Băng Thanh lại giận dữ như vậy, đội một hình sự vì sao đột nhiên lại có một chỗ trống, thì ra là vì Thẩm Ngọc Khiết đi rồi…

Tuy là Đỗ Long không trực tiếp uy hiếp ép Thẩm Ngọc Khiết phải bỏ đi, nhưng sau khi Thẩm Ngọc Khiết vướng vào chuyện như vậy thì lựa chọn sáng suốt nhất cũng chỉ có thể là ra đi, cho nên từ gián tiếp mà nói, Thẩm Băng Thanh tìm Đỗ Long gây chuyện cũng là đúng.

Nhưng Đỗ Long tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà tỏ vẻ yếu thế trước người khác, hắn mở to hai mắt trừng lại, tiếc là đang đeo kính đen, Thẩm Băng Thanh căn bản không nhìn thấy ánh mắt của hắn, Đỗ Long cười lạnh nói:

- Liên quan gì đến tôi, sáng nay tôi mới biết chuyện được điều động, anh của anh tại sao phải đi sao anh không đến hỏi thẳng anh ta, phát cáu với tôi làm gì!

Thẩm Băng Thanh cả giận nói:

- Không phải là bởi vì cậu cầm cái ổ cứng kia đi sao! Rốt cuộc bên trong có vật gì!

Đỗ Long cười rộ lên:

- Anh nói xem? Tôi chính là đã cẩn thận xem qua bên trong đó… Tôi phát hiện thấy hai thư mục, một tên là Băng Thanh, một tên là Ngọc Khiết, trong đó còn có một file đã được mã hóa nén lại, anh nói nếu tôi không nghĩ cách phá giải…

- Anh dám!

Vẻ mặt Thẩm Băng Thanh vốn thư sinh anh tuấn chợt trở nên có phần dữ tợn, trên trán anh ta nổi lên gân xanh, cánh tay cũng tăng thêm vài phần sức lực.

Đỗ Long cảm thấy anh ta làm cho mình có cảm giác bị áp bức, thằng ranh này thoạt nhìn khá điềm đạm, không ngờ lực tay cũng không nhỏ. Đỗ Long dùng sức đẩy anh ta ra, nói:

- Anh cách xa tôi ra một chút, nếu không tôi tố cáo anh tội quấy rối tình dục. Những thứ đó tôi chẳng muốn hao tâm tổn sức đi phá giải đâu, đi tìm một ổ cứng mới đến đây, tôi phục hồi lại cho anh, chúng ta coi như giải quyết xong. Anh của anh cũng không tới tìm tôi, anh tìm tôi thì làm được gì chứ? Sau này phải cùng làm việc chung trong một đội, xin đừng để tình cảm riêng tư xen vào công việc.

Thẩm Băng Thanh oán giận buông tay ra, anh ta chỉ vào Đỗ Long nói:

- Cậu cứ đắc ý đi, tôi sẽ theo sát cậu!

Đỗ Long không tỏ vẻ gì nhún nhún vai, hỏi:

- Sếp Hoàng bọn họ đi đâu rồi? Sao anh lại ở đây?

Thẩm Băng Thanh cắn răng nói:

- Còn không phải là do cậu!

Thì ra hôm nay sau khi trở về Hoàng Kiệt Hào tuyên bố Thẩm Ngọc Khiết chuyển đi và tin tức Đỗ Long được điều về. Ngay lúc đó Thẩm Băng Thanh phản ứng hơi mạnh, Hoàng Kiệt Hào thấy thế khi bố trí công việc để anh ta ở lại.

Đỗ Long thấy trong một lúc không thể nói rõ ràng với Thẩm Băng Thanh được, liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Kiệt Hào. Lần này đường dây được kết nối, Đỗ Long cười nói:

- Sếp Hoàng, các anh đi đâu vậy? Tôi nhận được thông báo chuyển về đội anh.

Goàng Kiệt Hào cười nói:

- Thằng ranh cậu đã sớm biết rồi sao? Sao lại không nói cho tôi biết sớm một chút? Hại tôi hôm nay bị mất thể diện trước mặt lãnh đạo. Bây giờ cậu đang ở khu đội trong trụ sở chính sao? Như vậy đi, đem lệnh điều động giao cho tiểu Lý đeo mắt kính bên cạnh cửa phòng làm việc, anh ta sẽ sắp xếp giúp cậu. Lại có hung án, tốt nhất là cậu lập tức tới đây ngay, nếu không thì tôi gọi Mạnh Hạo lái xe đi đón cậu?

Đỗ Long nói:

- Không cần làm phiền anh ấy, tôi mua mô tô rồi, nói cho tôi biết địa điểm tôi lập tức tới ngay.

Hoàng Kiệt Hạo nói địa chỉ, Đỗ Long trả lời sẽ lập tức đi tới, đang định cúp điện thoại, bỗng nhiên Đỗ Long thấy Thẩm Băng Thanh đang tràn ngập oán hận nhìn mình. Đỗ Long suy nghĩ một chút, nói:

- Sếp Hoàng, Tôi dẫn Thẩm Băng Thanh đi theo nhé, để anh ta rèn luyện một chút?

Hoàng Kiệt Hào đang nhức đầu về việc sau này làm sao hàn gắn mối quan hệ của hai người kia, nghe Đỗ Long nói xong anh liền đồng ý nói:

- Được, các cậu cùng tới đây đi, nhanh lên.

Đỗ Long cúp điện thoại nhìn Thẩm Băng Thanh nói:

- Cơ hội cho anh đấy, có muốn đi hay không, phòng thay đồ ở chỗ nào? Tôi đi thay quần áo đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK