Đỗ Long giả bộ là một tên háo sắc, rút ra tấm danh thiếp đưa cho Triệu Hiểu Phượng nói:
- Đây là danh thiếp của tôi, có việc gì cô có thế gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.
- Cảm ơn cục trưởng Đỗ..
Triệu Hiểu Phượng tiếp nhận danh thiếp rất nhanh, cũng lại chưa cho Đỗ Long cơ hội tiếp xúc, giống như một con thỏ con bị giật mình, sau đó hỏi:
- Cục trưởng Đỗ, ngài còn muốn hỏi gì nữa không?
Đỗ Long biết rằng có hỏi tiếp cũng không được gì, hắn nói:
- Tạm thời như vậy đã, đợi lát nữa sẽ có một cảnh sát là Đại đội phó đến đây phụ trách điều tra vụ án này, đến lúc đó các cô hãy hết sức phối hợp với anh ấy để điều tra.
Trong mắt Triệu Hiểu Phượng lóe lên một ánh nhìn quái lạ, cô lập tức cúi đầu xuống, thả lỏng người, sau đó nói:
- Được rồi, cục trưởng Đỗ, tôi đi an ủi bố mẹ của Dũng Hạo.
Hoàng Hoa Lương nghe thấy tiếng Đỗ Long…, Triệu Hiểu Phượng đi rồi cậu ta bu lại hỏi:
- Sếp Đỗ, anh không tự mình điều tra sao?
Đỗ Long nói:
- Không, quan hệ của tôi với anh ba rất dễ bị người khác đánh giá. Vụ án này giao cho một Đại đội phó mà tôi tin tưởng sẽ điều tra, dù sao cũng không có gì khác… Cậu cũng phải chú ý, ở đây chờ tôi một chút. Sau khi Đại đội phó đội hình sự Trần Chiết Binh đến đây thì cậu hẵng đi, tôi đi trước về tìm anh ba nói chuyện.
Hoàng Hoa Lương gật gật đầu, Đỗ Long đi, trở lại phòng bệnh. Dương Đa Quân đang tràn đầy hi vọng nhìn qua hỏi:
- A Long, thế nào rồi?
Đỗ Long nghiêm túc nói:
- Tên kia chết rồi, bạn gái cậu ta một mực là anh giết tên đó.
Dương Đa Quân sắc mặt tái nhợt, anh ta nhợt nhạt nói:
- Là vậy sao? Anh giết người sao…
Đỗ Long nói:
- Em tin tưởng anh vô tội, anh còn nhớ rõ tình huống lúc đó không? Mau kể lại một lần nữa cho em, vụ án này em không tiện tiếp nhận, nhưng em sẽ phái một người tin tưởng để điều tra.
Dương Đa Quân gật đầu nói:
- Cảm ơn cậu… Lúc đó anh đang nóng lòng đợi… đột nhiên trước mắt một người dáng người cách ăn mặc rất giống với Tiểu Đình đi tới, anh nhìn rõ mồn một, sau đó thấy hai tên đáng khả nghi từ sau lưng cô gái kia.
Lúc Dương Đa Quân xông ra chỗ hai người đang cướp bóc, kết quả lọt vào vòng vây của hai tên kia. Trong khi Dương Đa Quân đang bị đâm cố gắng túm lấy con dao găm, trong lúc cấp thiết liền đâm một tên hai phát, sau khi tên kia bị thương ngã xuống đất, tên còn lại liền chạy mất.
Dương Đa Quân nói:
- Anh thề anh không dùng nhiều lực, hơn nữa đâm cũng không phải là lợi hại, nếu không phải bọn chúng có dao, một mình anh đối phó với hai tên không thành vấn đề.
Đỗ Long lại phân tích:
- Anh bị lừa rồi, hai tên kia thân thủ rõ ràng không kém anh, căn bản là cũng không phải là có thể tùy tiện gặp phải tên côn đồ, bọn họ đâm anh bị thương, sau đó cố ý cho anh túm lấy con dao, và cho anh đâm hai phát, anh cẩn thận nhớ lại một chút có phải như vậy không?
Dương Đa Quân nhớ lại một chút nói:
- Đúng vậy, lúc đó anh còn muốn đưa tay về phía cô gái giống Tiểu Đình, không ngờ vừa lên đến thì bị trúng một đao… Đúng vậy, lúc ấy anh còn tưởng rằng mình chắc chắn chết rồi không còn nghi ngờ gì nữa. Không ngờ đột nhiên lại đoạt lấy con dao…, Mẹ nó, bọn nó cố ý nhường dao cho anh đâm đấy… Ai mà lại thâm thù đại hận với anh như vậy, rốt cuộc lại dùng cách này để hại anh?
Đỗ Long nhíu mày nhìn Dương Đa Quân, Dương Đa Quân và hắn nhìn nhau một lúc cười khổ nói:
- Đừng nhìn anh thế, anh thật sự không biết, bình thường anh cũng không đắc tội với ai, tại sao lại có thể như vậy…
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
- Anh chịu thiệt thòi rồi, bây giờ tốt rồi, anh hùng cứu mỹ nhân thành cướp của giết người…. Lúc đó xung quanh không còn ai sao?
Dương Đa Quân lắc đầu nói:
- Khi hẹn hò… Đương nhiên chọn chỗ yên tĩnh nhất rồi…
Đỗ Long đứng lên nói:
- Anh biết số điện thoại của Trưởng ban Ngô không? Em cần đi gặp Trưởng ban Ngô nói chuyện ngay.
Dương Đa Quân nói:
- Chắc không phải bọn họ làm đâu, mấy năm nay anh đối xử với bọn họ khá lịch sự, bọn họ nhiều nhất tìm người đánh anh một trận, không thể dùng cách này hại anh đâu.
Đỗ Long nói:
- Đồ ngốc, em đang giúp anh à, đừng nói nhiều, đưa em số điện thoại.
Mười phút sau Đỗ Long chạy xe về phía thị ủy, đồng thời hắn gọi điện cho ủy viên thường vụ thị ủy, và Trưởng ban thường vụ Ngô Tử Trầm.
Điện thoại vừa được chuyển Đỗ Long đã nói:
- Trưởng ban Ngô? Tôi là Đỗ Long Phó cục trưởng cục công an , bây giờ ông có rảnh không? Chuyện Dương Đa Quân bị kiện tôi muốn nói chuyện với ông.
Ngô Tử Trầm nói:
- Tôi biết thế nào cậu cũng tới tìm tôi, tôi có thể nói rõ cho cậu biết, chuyện xảy ra hôm nay không có liên quan gì đến tôi.
Đỗ Long nói:
- Tôi tin Trưởng ban Ngô ông nhất ngôn cửu đỉnh, tuy nhiên… Có một số việc không tiện nói qua điện thoại, hay là gặp mặt nói chuyện đi. Việc của tiểu thư Ngô không thể không thận trọng ạ …
Nghe nói liên quan đến con gái, Ngô Tử Trầm giật mình, ông chần chờ một chút nói:
- Được rồi, nhà tôi ở phòng số 2 tầng 3 tòa nhà Thị ủy.
Đỗ Long đi rất nhanh về phía tòa nhà Thị ủy, lúc đang dừng xe, đột nhiên Đỗ Long nhìn thấy Đường Lệ Phượng đang ra khỏi xe, Đỗ Long vội vàng gọi:
- Chị! Chờ em một chút.
Đường Lệ Phượng dừng lại, nhìn về phía Đỗ Long nói:
- Sao cậu lại đến đây? Vừa rồi chị tưởng chị nhìn nhầm.
Đỗ Long vừa dừng xe vừa nói:
- Em đến tìm sếp Ngô, trong lúc đợi sếp ra đằng kia ngồi một chút đi.
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Được, nhưng hôm nay tôi không ăn cơm ở nhà, không có gì ngon để chiêu đãi cậu rồi.
Đỗ Long cảm nhận Đường Lệ Phượng giống như một cơn gió xuân dịu dàng, trong lòng nghĩ thầm lúc nào chị có thể như vậy đối với Chu Dịch Thăng thì thật là hoàn mỹ….Hắn cười nói:
- Em cũng không phải ăn hàng, đâu phải người tham ăn? Chị chuyển vào được không? Phòng này à?
Đường Lệ Phượng nói:
- Tôi cũng đến tìm người, tạm thời còn ở nhà khách, cậu mau đi làm việc đi, khoảng nửa giờ sau tôi về.
Sau khi Đỗ Long hen gặp Đường Lệ Phượng thì đi vào tầng 3 lầu 1 gõ cửa, không lâu sau một người trung niên mặt chữ điền ra mở cửa cho hắn, Đỗ Long nhìn hắn cười nói:
- Trưởng ban Ngô, chào ông, tôi là Đỗ Long.
Ngô Tử Trầm tỏ vẻ mặt nghiêm túc tươi cười nói:
- Tôi nhận ra cậu, vào đi.
Ngô Tử Trầm dẫn Đỗ Long vào phòng làm việc, hỏi thẳng vào vấn đề:
- Vừa rồi ở trong điện thoại cậu cứ ấp a ấp úng, giờ có thể nói đi?
Đỗ Long nói:
- Trưởng ban Ngô, tình hình của Dương Đa Quân chắc ông đã rõ, tuy nhiên tôi với Dương Đa Quân đều tuyệt đối cho rằng không phải ông và người nhà ông làm. Mặc dù vậy tôi vẫn muốn tự mình xác nhận một chút.
Ngô Tử Trầm nói:
- Xác nhận? Cậu muốn xác nhận như thế nào? Vừa mới còn nói tôi là nhất ngôn cửu đỉnh, giờ lại nuốt lời rồi sao?
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
- Trưởng ban Ngô, bây giờ người bị Dương Đa Quân đâm bị thương đã chết. Dương Đa Quân cố nhiên không biết tự lượng sức mình có chút si tình, nhưng cũng không đến mức chịu oan ức như thế. Bây giờ tôi cả gan mời Trưởng ban Ngô nhìn vào mắt tôi, chính miệng nói với tôi, chuyện này không phải do ngài làm.