Miệng của Liễu Truyện Tường mấp máy một cái, y muốn giải thích, nhưng cuối cùng không thể mở lời. Uẩn Cảnh Uy dùng ánh mắt ép Liễu Truyện Tường cuối đầu xuống, anh ta mới lạnh lùng nói:
- Liễu Truyện Tường, tôi sơ ý rồi, hình như tôi không có đưa lệnh bắt người cho cậu? Sao cậu còng tay người ta rồi?
Liễu Truyện Tường trên trán bắt đầu đổ mồ hôi. Đối mặt với chất vấn của lãnh đạo trực tiếp, Liễu Truyện Tường không phản bác được. Chỉ có Từ Khuê An từng bị Uẩn Cảnh Huy chửi mắng thậm tệ, cho nên cảm thấy đỡ chút, gã vội vàng giải thích:
- Báo cáo trưởng phòng Uẩn, chúng tôi là theo lệnh của Cục trưởng Tôn đến dẫn nghi phạm Đỗ Long về chịu điều tra. Vì cậu ta không chịu phối hợp, chúng tôi đành còng tay cậu ấy lại.
Uẩn Cảnh Huy sắc mặt hơi nguội, nói:
- Ồ, thì ra là vậy... các cậu nói Đỗ Long là nghi phạm, có chứng cớ không?
Từ Khuê An trộm nhìn Liễu Truyện Tường một cái, thấy y trơ người như ngỗng, trong lòng thầm khinh bỉ một cái, gã vội vàng trả lời:
- Chúng tôi mới định dẫn Đỗ Long đi, còn chưa kịp điều tra.
Uẩn Cảnh Huy thần sắc lạnh lùng, anh ta tức giận nói:
- Còn chưa bắt đầu điều tra thì các cậu muốn bắt người đi rồi. Các cậu cho rằng bây giờ là triều Tống hay là triều Minh? Dùng tội danh có lẽ hoặc căn bản không cần tìm chứng cớ thì có thể tùy tiện bắt người? Chi bằng các cậu cũng tiện thể bắt tôi về, thế nào hả?
Từ Khuê An cúi đầu chịu mắng, không dám lên tiếng nữa. Cuối cùng Liễu Truyện Tường hiểu tại sao chuyện tốt như vậy lại vượt qua Uẩn Cảnh Huy trực tiếp đổ lên đầu mình. Cảm tình lãnh đạo trực tiếp mình và lãnh đạo trực tiếp của lãnh đạo trực tiếp ý kiến không hợp, mình thật sự là kẹp ở giữa trong ngoài không phải người rồi.
Uẩn Cảnh Huy ánh mắt nhìn lên người Đỗ Long, y hỏi:
- Đỗ Long, làm cậu chịu ủy khuất rồi, đám ngu ngốc các cậu còn không nhanh tháo còng ra.
Từ Khuê Anh vội vàng móc chìa khóa, nhưng Đỗ Long thu tay lại, nói:
- Trưởng phòng Uẩn, nếu đã còng rồi, cũng không vội mở. Bây giờ tôi muốn hỏi, rốt cuộc tại sao bọn họ muốn bắt tôi? Rốt cuộc tôi gây nên hiềm nghi gì?
Uẩn Cảnh Huy nhíu mày, nói:
- Trước khi bọn họ còng tay cậu thậm chí cả cái này cũng không nói rõ sao? Liễu Truyện Tường, cậu câm điếc hả, tôi cũng muốn biết tại sao các cậu muốn bắt Đỗ Long.
Liễu Truyện Tường bị gọi tên, y ho một tiếng, hắng giọng, sau đó nói:
- Trưởng phòng Uẩn, Đỗ Long cậu ta khả nghi đánh phóng viên còn cướp tài sản, đốt ô tô, Cục trưởng Tôn của Cục công an thành phố đích thân hạ lệnh muốn chúng tôi dẫn Đỗ Long về chịu điều tra.
- Xin hỏi là chuyện xảy ra lúc nào? Bắt đầu từ xế chiều, bọn tôi vẫn luôn ở cùng với Đỗ Long.
Hạ Hồng Quân từ trong đám đông chen ra, y lớn tiếng nói. Thẩm Băng Thanh chào Uẩn Cảnh Huy trước, sau đó cũng nói:
- Tôi cũng có thể làm chứng cho Đỗ Long.
Trước mắt bao nhiêu người, Liễu Truyện Tường chỉ cảm thấy mình giống như lột trần dưới ánh nắng thiêu cháy của ánh mặt trời, y mồi hôi ướt đẫm nói:
- Khoảng 9:40, Đỗ Long và một người khác tập kích xe phỏng vấn của nhật báo Ngọc Minh ở đường Kiếm Xuyên, ước khoảng nửa tiếng sau đó phóng hỏa đốt xe ở đường Lục Hợp.
Hạ Hồng Quân cười lạnh nói:
- Cũng chính là nói khoảng 10:20 phút nghi phạm vẫn còn đang ở đường Lục Hợp phóng hỏa đốt xe. Mà khoảng 9:50 chúng tôi đã đến chỗ này uống rượu, cô thu tiền, bảo vệ và phục vụ đều có thể làm chứng cho chúng tôi. Bãi đậu xe hình như còn có camera, các anh có thể đi lấy đoạn video xem chúng tôi nói là thật vậy không.
- Đúng vậy, chúng tôi có thể làm chứng, cảnh sát anh hùng ai không nhận ra. Cảnh sát Đỗ lúc vừa đến thì tôi nhận ra anh ấy rồi, còn bảo phục vụ rót ly Margaret mười anh ấy uống.
Một vị khách lớn tiếng nói, bên cạnh không ít người cũng nói nhìn thấy Đỗ Long, người vào chỗ này còn mang kính râm không chịu tháo xuống quả thật rất được chú ý.
Ánh mắt của Uẩn Cảnh Huy lại dừng lên người Liễu Truyện Tường, anh ta lớn tiếng quát:
- Các cậu nhìn thấy chưa, nghe thấy chưa? Còn không nhanh đi lấy lời khai nhân chứng? Còn không nhanh đi điều tra đoạn ghi hình của bãi đậu xe? Chẳng lẽ các cậu ngoại trừ bắt bậy người ra thì cái gì cũng không biết làm sao?
Liễu Truyện Tường biết những chứng cớ này đều sẽ không có lợi cho mình, nhưng lại chỉ có thể cắn răng sắp xếp người chia nhau đi thu thập chứng cớ.
Liễu Truyện Tường để lại người trông giữ Đỗ Long. Uẩn Cảnh Uy đi tới trước mặt Đỗ Long, trừng mắt hắn một cái, nói:
- Cậu đang đợi tôi đi mở còng tay cho cậu sao?
Đỗ Long cười nói:
- Nào dám làm phiền anh chứ? Tôi chẳng qua là muốn làm người hạ lệnh bắt tôi đích thân xin lỗi tôi, sau đó tự tay mở còng tay mà thôi.
Uẩn Cảnh Huy hạ giọng nói:
- Chuyện đừng làm quá tuyệt tình, người đánh thì đánh rồi, sao lại đốt xe?
Đỗ Long trịnh trọng ủy khuất nói:
- Trưởng phòng, thật sự không phải tôi làm!
Uẩn Cảnh Huy lại trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Cậu thật sự định kiên quyết tới cùng?
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Tôi chỉ là lặng lẽ làm chuyện của mình, nhưng lúc này cũng là chuyện không như ý muốn, nhượng bộ nữa không phải là cách. Bây giờ mọi người đều đã ức hiếp lên đầu tôi, muốn chịu để yên đã không thể, chi bằng làm một mẻ khỏe suốt đời giải quyết chuyện này. Trưởng phòng Uẩn không cần lo cho tôi, đứng xa một chút xem náo nhiệt là được rồi.
Uẩn Cảnh Huy dựa vào trực giác cảm thấy một chút nguy hiểm trên người Đỗ Long, y gật đầu, nói với Đỗ Long:
- Vậy cậu tự giữ chừng mực.
Chỉ chốc lát thuộc hạ của Liễu Truyện Tường mang chứng cớ lại. Uẩn Cảnh Huy cầm lấy xem một chút, những bằng chứng này đều rất có lợi cho Đỗ Long, anh ta trả ghi chép cho Liễu Truyện Tường, căn dặn nói:
- Trở về lập tức fax một bản cho tôi. Được rồi, các cậu dẫn Đỗ Long đi đi.
Liễu Truyện Tường cho rằng mình nghe nhầm, nhìn thấy Uẩn Cảnh Huy bình tĩnh hòa nhã, y thầm cảm thấy có chút không ổn. Nếu không có tính trước, sao Uẩn Cảnh Huy có thể bảo bọn họ dẫn Đỗ Long đi dễ dàng như vậy.
Nhưng Liễu Truyện Tường bây giờ đã ở thế cưỡi lên lưng cọp, cho dù muốn dừng tay cũng không thể được nữa, y chỉ có thể kiên trì đến cùng giải Đỗ Long lên xe cảnh sát. Đột nhiên Uẩn Cảnh Huy nói:
- Từ Khuê An, cậu qua đây một chút.
Từ Khuê An đi tới trước mặt Uẩn Cảnh Huy dưới cái nhìn chăm chú của đồng nghiệp, gã hỏi:
- Trưởng phòng Uẩn, anh có gì căn dặn.
Uẩn Cảnh Huy thấp giọng, nói:
- Cậu là người thông minh, có chuyện gì thì nhớ thông báo cho tôi. Sau khi trải qua chuyện này lão Liễu nhất định không thể làm đại đội trưởng nữa, cho nên chuyện này cậu vẫn tự mình xử lý đấy.
“Lão Liễu nhất định không thể làm đại đội trưởng nữa...” lời nói của Uẩn Cảnh Uy vang vọng bên tay Từ Khuê An. Lúc về tới trong xe gã vẫn còn văng vẳng, mãi tới khi chiếc xe bắt đầu khởi động, Liễu Truyện Tường hỏi:
- Trưởng phòng Uẩn nói gì với cậu?
Từ Khuê An định thần trở lại, nói:
- Trưởng phòng Uẩn bảo tôi bất cứ lúc nào cũng phải liên lạc với ông ấy, cảnh cáo chúng ta không được tổn hại hắn...
Liễu Truyện Tường trong lòng buồn bã, xem ra Uẩn Cảnh Huy đã có khúc mắc với y. Mình đã hoàn toàn lên thuyền của Tôn Quốc Trung, thì không thể quay đầu.
Liễu Truyện Tường nhìn Từ Khuê An, hỏi lại:
- Vậy cậu định làm sao ăn nói với trưởng phòng Uẩn.
Từ Khuê An quay đầu nhìn Đỗ Long nhắm mắt dưỡng thần ngồi ở phía sau. Cái cửa kính rất dày, Đỗ Long có lẽ không nghe thấy lời nói của bọn họ, nhưng y vẫn nhỏ tiếng nói:
- Đương nhiên là tránh nặng tìm nhẹ tùy cơ ứng biến.
Trên mặt của Liễu Truyện Tường lộ ra một nụ cười, nói:
- Tuy Đỗ Long sau lưng có Chủ tịch thành phố Mã và Phó cục trưởng Lục. Nhưng chúng ta cũng không kém, đã đâm lao phải theo lao. Tuy chúng ta không tìm được chứng cớ có thể chứng minh Đỗ Long phạm tội, nhưng chuyện đó nhất định là Đỗ Long làm nên không thể nghi ngờ. Chỉ cần vào đại đội trị an chúng ta, còn sợ hắn không ngoan ngoãn nói thật sao? Một khi có khẩu cung của hắn...ha...ha