Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long hỏi:

- Tình hình của Tưởng Vân Phi như thế nào?

Lâm Khai Thái lắc đầu:

- Tốt hơn tôi một chút, bây giờ tôi chỉ có một người bạn là anh ta thôi.

Đỗ Long nói:

- Cậu rảnh thì đi tìm cậu ta cùng đến đây, hỏi cậu ấy có đồng ý giúp tôi không, tôi có thể để cho hai cậu sống những ngày tháng ung dung như trước đây.

Lân Khai Thái nói:

- Không cần đợi lúc khác, bây giờ tôi có thể đưa anh ta đến đây.

Lâm Khai Thái lập tức lấy điện thoại ra gọi, Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút lại đi rút mười ngàn tệ, không lâu sau Tưởng Vân Phi chạy xe đạp điện đến, nhớ năm đó bọn họ đều chạy Mercedes-Benz Audi, so với hiện giờ thật quá đối lập.

Tưởng Vân Phi cũng không biết Đỗ Long gọi gã tới, nhìn thấy Đỗ Long không khỏi ngạc nhiên. Lâm Khai Thái nhỏ giọng giải thích với Tưởng Vân Phi, nhược điểm của Tưởng Vân Phi cũng nằm trong tay Đỗ Long, bây giờ gã và Lâm Khai Thái đều rất cần dùng đến tiền, hoài niệm đến những ngày tháng rực rỡ, do đó vừa nghe đến liền hạ quyết tâm.

- Tôi có thể giúp anh, nhưng chúng tôi có lợi gì?

Tưởng Vân Phi hỏi.

- Tôi có thể giúp các cậu một lần nữa lấy lại sự tự tôn, thế vẫn chưa đủ sao?

Đỗ Long hỏi phản lại một câu, sau đó mới nói vấn đề cụ thể:

- Tôi có thể cho hai cậu tiền, giúp hai cậu có xe tốt, mỗi ngày có thể tiếp tục cuộc sống tửu sắc, tôi thậm chí còn có thể đưa hai cậu đến nơi mà từ trước đến nay chưa được đến, chỉ cần các cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi… Tôi có thể một tay nâng các cậu lên thì cũng có thể giẫm các cậu xuống, điều này các cậu nên hiểu rõ, chắc là không muốn nếm thử thêm một lần nữa chứ?

Lâm Khai Thái và Tưởng Vân Phi đều theo bản năng lắc đầu, từ tằn tiệm lên xa hoa thì khó chứ từ xa hoa xuống tằn tiệm thì rất dễ, bọn họ có đánh chết cũng không muốn quay lại những ngày tháng nghèo rớt mùng tơi nữa.

- Rất tốt, mười ngàn tệ này cho các cậu làm vốn ban đầu, các cậu về giải quyết những việc cần giải quyết trước đi, ngày mai tự có người sẽ tìm đến các cậu, đưa cho các cậu nhiều tiền hơn và hai chiếc xe tốt. Người của tôi sẽ sắp đặt cụ thể cho các cậu, các cậu một lần nữa sẽ được vào con nhà quan, con quan rồi sẽ làm quan. Các cậu ngoài việc đó còn phải giúp tôi bất cứ lúc nào cũng phải để ý động thái của các quan chức thành phố Ngọc Minh, việc nhỏ này chắc các cậu có thể làm tốt chứ?

Lâm Khai Thái và Tưởng Vân Phi đều gật gật đầu, nếu chỉ thám thính chút tin tức thì bọn họ có thể làm được, những thiếu gia ăn chơi kia sau khi uống rượu say thì phần nhiều đều nói mà không lựa lời nữa, chuyện xấu gì của gia đình và giữa bạn bè đều lấy ra khoe khoang, chỉ cần lọc ra những thứ quan trọng nói với Đỗ Long là được.

Gặp hai người rất nghe lời, Đỗ Long rất hài lòng nói:

- Hai người các cậu đều không thích Dương Khánh đúng không? Có muốn thu thập ít thông tin của hắn cứ coi hắn như một con chó, các cậu đi phía sau cũng không phải việc khó khăn gì…

Đỗ Long về đến nhà, Bạch Nhạc Tiên đang lên mạng chơi trò chơi, thấy Đỗ Long đã về, cô rất lịch sự tiến lên phía trước vấn an, sau đó giúp Đỗ Long bóp vai đấm chân, Đỗ Long thoải mái duỗi lưng một cái nói:

- Không dưng mà ân cần không phải là gian xảo thì cũng là đạo chích, em có phải là muốn hỏi là ai đến bệnh viện sinh con phải không, sau đó còn đoán rằng đứa bé ấy có phải là của anh không, đúng không?

Bạch Nhạc Tiên cười hì hì:

- A Long, anh thật thông minh, nếu anh đã đoán được vậy thì nói cho em đi, tránh em phải nghĩ ngợi lung tung.

Đỗ Long nói:

- Ngày mai nếu em rảnh thì có thể thay anh qua đó hỏi thăm một chút, đến lúc đó em sẽ biết đứa bé kia là của ai.

Bạch Nhạc Tiên ồ một tiếng nói:

- Được thôi, em thích nhất là trẻ con…

Một lát sau, Bạch Nhạc Tiên không nhịn được lại hỏi, cô làm nũng với Đỗ Long:

- A Long, đừng đùa em nữa, đứa bé kia có phải là của anh không?

Đỗ Long cười nói:

- Đúng là một con mèo kỳ lạ, hiển nhiên là không phải, cô gái kia có chồng rồi, chồng cô ta trước đây và anh có chút xích mích, bây giờ gặp khó khăn, anh thấy cậu ta đáng thương nên mới giúp đỡ. Hơn nữa…anh tạm thời cũng không muốn có trẻ con quấy rầy cuộc sống tự do của anh, mấy năm nữa hẵng hay.

Bạch Nhạc Tiên lúc này mới yên lòng lại, cô nghĩ một chút rồi nói:

- A Long, anh đừng lừa dối em, nếu không em sẽ rất buồn đấy.

Đỗ Long bưng lấy mặt của cô, yêu quý nói:

- Anh cam đoan sẽ không lừa em… Anh cam đoan em sẽ là người mẹ của đứa con thứ nhất của anh, như vậy em đã yên tâm chưa?

Bạch Nhạc Tiên gật đầu, sau đó chợt tỉnh ngộ, cô thắc mắc hỏi:

- Đứa con đầu tiên? Anh còn muốn cùng cô gái khác sinh nhiều đứa con nữa sao?

- Ha ha, anh đùa thôi…xem em lo lắng như vậy, em không phải rất thích trẻ con sao? Có nhiều chị em giúp em sinh không tốt sao?

Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên nằm trên giường vui vẻ chơi trò truy đuổi …

Sáng hôm sau Đỗ Long liền đáp máy bay về thành phố Lỗ Tây, hắn đặc biệt dùng dải lụa đỏ buộc đồng tiền lớn ở hông, lúc đi qua trạm kiểm tra lấy đồng tiền xuống và cái chìa khóa để cùng một chỗ, rất thuận lợi đi qua trạm kiểm tra đem lên máy bay.

Đỗ Long thuận lợi trở về Lỗ Tây, sau đó ngồi xe bus về thành phố Thụy Bảo, buổi chiều đi làm trở lại. Dưới sự sắp xếp của hắn, người của công ty Quân Uy bí mật nối được liên lạc với bọn Lâm Khai Thái , lại đưa cho bọn họ một trăm ngàn tệ và hai chiếc xe. Sau đó lúc buổi trưa khi Bạch Nhạc Tiên đi bệnh viện thăm Trương Hiểu Lan, Bạch Nhạc Tiên đem đến cho bọn Lâm Khai Thái thêm phần hy vọng, Lâm Khai Thái và Tưởng Vân Phi bắt đầu mơ ước trở về những ngày ở xã hội thượng lưu.

Sau khi trở về thành phố Thụy Bảo Đỗ Long lập tức tập trung vào công việc, toàn bộ buổi chiều hắn đều ở trong phòng làm việc xem tài liệu. Các vụ án thời gian trước bọn Đường Minh Hoa làm hắn đều phải xem qua một chút, vụ án mới tiếp nhận hắn cũng muốn xem xem đã có manh mối hay chưa. Lúc xong những việc này, Đỗ Long dùng tài khoản ở kho mạng nội bộ Nhạc Băng Phong đưa cho hắn, dùng tên Trần Viễn Đại và Vương Khải Minh, tìm kiếm hồ sơ vụ án mà đại đội hình sự thành phố Ngọc Minh đang điều tra.

Trong hồ sơ có hình ảnh hiện trường vụ án vô cùng rõ ràng, có thể nhìn ra được Trần Viễn Đại trước khi chết từng ra sức chống cự, nhưng mà gã vẫn bị sát hại một cách tàn nhẫn. Theo dấu vết trên hiện trường thì hung thủ hẳn không phải là một người, nếu không dựa vào công phu của Trần Viễn Đại muốn giết gã thật không dễ dàng như vậy.

Trần Viễn Đại bị chết rất thảm, hung thủ còn dùng một cây diêm tách ra thành hai rồi chống mí mắt của gã lên, trong này chắc hẳn có ý nghĩa gì đó. Con mắt Trần Viễn Đại lúc chụp đã bắt đầu tinh thể hóa, biến thành màu trắng xám, hình như hết sức mờ mịt…

Đỗ Long xem kỹ tài liệu khác về Trần Viễn Đại, chỉ thấy bạn gái của Trần Viễn Đại nói Trần Viễn Đại từng nói với cô rằng, gã nhận được một công việc có thể kiếm được nhiều tiền, đó là trong trận thi đấu gã phải đánh ngã và làm trọng thương người nào đó. Mặc dù Trần Viễn Đại không nói cụ thể phải nhận tiền đối phó ai, nhưng bạn gái gã đoán đối tượng mà gã muốn đối phó chính là Đỗ Long. Bởi vì Trần Viễn Đại trong cuộc đấu, chỉ có lúc đấu với Đỗ Long mới thể hiện sự hung ác, thù hận nhất.

- Tôi đã làm gì ai mà lại muốn phế tôi chứ.

Đỗ Long thì thào nói, tiếp tục xem tài liệu khác, chỉ thấy trong tài liệu nhắc đến quán rượu kia, còn có cú điện thoại đó. Căn cứ vào manh mối tìm được, người Trần Viễn Đại liên hệ khoảng chừng năm mươi tuổi đổ lại, đem một cặp kính đen, dáng người bậc trung, người như vậy có đầy đường, thực sự không có cách nào tìm được cái gì đột phá từ miêu tả này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK