Bạch Kỳ Hi nói:
- Người ta có trực thăng, có xe thiết giáp, nói không chừng còn có xe tăng, chúng ta dựa vào cái gì để đấu với bọn họ? Cả thôn còn chưa đến năm trăm người không đủ để người ta quét vài cái đấy.
- Đấu không lại thì chúng ta có thể trốn, thừa dịp bọn họ chưa tới chúng ta cùng người thân trốn vào trong núi, đánh du kích với bọn họ!
Lại một thanh niên nhiệt huyết đề nghị.
- Anh giúp tôi cõng mẹ già đi đánh du kích à?
Một người lớn tuổi hơn một chút nhìn người thanh niên nói:
- Nhà tôi trên có già dưới có trẻ, tôi không có khả năng đem bọn họ nay đây mai đó đi đánh du kích.
Không có mấy người là gia đình không có ràng buộc, vì vậy đề nghị đánh du kích nhanh chóng bị phủ quyết, vừa không thể đánh cũng không thể chạy, trước mắt dường như chỉ còn một con đường duy nhất.
- Chúng ta nộp vũ khí đầu hàng.
Một người phụ nữ rưng rưng nói.
- Ba mươi năm trước anh trai bị chết thật thê thảm, gia đình cũng tan nát, tôi không muốn sự việc xảy ra thêm lần nữa… Chúng ta giấu súng giấu pháo có ích lợi gì? Chẳng lẽ thực muốn tạo phản sao? Nhiều năm qua chúng ta dựa vào buôn lậu, buôn thuốc phiện trong nhà cũng có không ít tiền, dừng tay lại, không buôn bán súng và thuốc phiện, chẳng lẽ chúng ta không tự nuôi sống bản than và gia đình được sao? Tại sao phải liều mình để làm những việc này chứ.
Những lời cô nói ra có rất nhiều ý kiến khác nhau, có người cúi đầu không nói đương nhiên cũng có người không đồng ý. Họ chưa nghĩ đến sẽ dừng tay một cách dễ dàng như vậy, nếu giao súng chỉ e sau này chính quyền chèn ép họ thế nào họ cũng phải theo thế, mà những kẻ buôn ma túy cũng sẽ không bỏ qua bọn họ, đến lúc đó không có vũ khí không thể chống cự lại vậy họ phải làm sao?
Ngay tại thời điểm này ý kiến của mọi người khó có thể thống nhất, đột nhiên có tiếng gầm rú của những cánh quạt từ xa truyền đến, tất cả mọi người đều hướng về phía tiếng động, chỉ thấy một điểm sáng từ xa bay tới.
- Chỉ có một trực thăng, để tôi trở về lấy ống phóng rốc-két cho nó rơi xuống!
Một thanh niên nói với thái độ khinh bỉ.
- Âm thanh lớn như vậy không thể chỉ có một chiếc trực thăng.
Một ngươi nói, bọn họ đưa mắt nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng không nhìn thấy có thêm chiếc nào nữa. Đúng lúc này điểm sáng đó đột nhiên biến thành hai đường sáng, còn chiếc trực thăng kia thì giống như đột nhiên phân thân thành ba chiếc, sau đó biến thành chín chiếc, mười lăm chiếc, loại biểu diễn với kỹ năng đặc biệt này người bình thường không thể làm được.
Mười lăm chiếc trực thăng xếp thành hàng ngang trên không oanh tạc thôn Sa Câu, sức mạnh chưa từng có, ngay cả người thanh niên đang hô hào mang ống phóng rốc-két ban nãy cũng ngơ người, y lầm bầm nói:
- Trực thăng vũ trang WZ-10, ống phóng rốc-két đối với nó là vô dụng.
Trực thăng vũ trang WZ-10 nổi tiếng với tốc độ nhanh, linh hoạt, vỏ bọc thép cực dày, ống phóng rốc-két RPG không thể uy hiếp được nó. Mà loại tên lửa đạn đạo có thể chống lại chúng, thì cho dù thôn Sa Câu không thiếu tỷ phú, nhưng nó là loại không phải có tiền là có thể tùy tiện mua được.
Những chiếc trực thăng WZ-10 lượn vòng trên không, rồi lại quay trở lại, chúng giống như khoe khoang trên không trung chơi trò đĩa quay. Một trong số đó dừng lại trên cây dong to, cánh quạt cuộn cuồng phong khiến những tán cây lớn, cành lá nghiêng ngả như muốn gãy, tình cảnh này thật giống như thôn Sa Câu hiện nay. Đèn pha của những chiếc trực thăng chiếu rọi xuống, phía dưới dân chúng chạy tán loạn.
Mười bốn chiếc trực thăng còn lại vây quanh chiếc trực thăng trung tâm kia, chúng xoay vòng giống như một chiếc đĩa quay lớn trong không trung, thật sự đẹp vô cùng nhưng cũng cảnh báo một sự nguy hiểm khó lường. Nhân dân thôn Sa Câu căn bản không còn lòng dạ nào thưởng thức cảnh này, những người vừa rồi còn hô hào chiến đấu, thì bây giờ chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất đó là phải chạy trốn, càng xa càng tốt.
Cuối cùng mười bốn chiếc trực thăng kia tản ra thành một vòng tròn lớn bao trọn cả thôn Sa Câu. Trên chiếc trực thăng trung tâm kia truyền đến giọng nói uy nghiêm:
- Các thôn dân Sa Câu, tôi là Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn đặc công 108, bây giờ tôi tuyên bố thôn Sa Câu bước vào tình trạng quản chế quân sự, xin mời các thôn dân thu thập những thứ đáng giá đến cửa Đông tập trung.Tôi cho mọi người một giờ để chuẩn bị rời khỏi, bốn giờ sáng chúng tôi sẽ đem quân tiến vào thôn Sa Câu, đến lúc đó nếu phát hiện trong thôn có bất cứ vật sống gì cũng đều sẽ bị giết, chúng tôi hy vọng không xảy ra bất kỳ thương vong nào, mong mọi người hết sức hợp tác.
Dưới ngọn đèn chiếu rọi như tuyết trắng, Bạch Kỳ Hi trưởng thôn Sa Câu thần thái vững vàng bước ra, ông ta ngẩng đầu lớn tiếng:
- Tôi là Bạch Kỳ Hi trưởng thôn Sa Câu, các người dựa vào đâu mà tiếp quản thôn Sa Câu đuổi chúng tôi đi? Đây là nhà của chúng tôi, chúng tôi tuyệt sẽ không khuất phục!
Giọng nói uy nghiêm trong trực thăng tiếp tục truyền đến:
- Nếu anh là cán bộ thôn vậy anh phải biết rõ cái gì gọi là quốc pháp, ở cảnh nội Hoa Hạ bất cứ kẻ nào hoặc tổ chức nào cũng không thể chống lại pháp luật. Mọi nhà trong thôn Sa Câu đều tư tàng súng ống, vì sự hài hòa của xã hội chính phủ đã rất nhẫn nại, các anh lại nghĩ cách trốn chạy và chống lại chính phủ khiến chính phủ không thể nhẫn nại thêm được nữa. Bây giờ hãy tự động nộp vũ khí đầu hàng, đây là cơ hội cuối cùng cho mọi người, mọi người không có sự lựa chọn! Anh hãy lập tức triển khai cho thôn dân mang theo sổ tiết kiệm và những gì đáng giá có thể mang được đến cửa Đông tập trung, sẽ có người đưa mọi người đến nơi an toàn. Đã quá hạn mà bất kì ngươi nào còn ở trong thôn đều bị coi là phần tử nguy hiểm, một khi phát hiện lập tức giết chết! Mục đích của chúng tôi chỉ là thu hồi súng, mọi người không nên lấy trứng chọi đá, có ý đồ ngoan cố chống lại… Mọi người khi rời đi không cần khóa cửa nếu không chúng tôi đành phải phá cửa mà vào, có tổn hại gì mọi người tự chịu…
Mười lăm chiếc trực thăng lơ lửng trên không tạo nên một áp lực lớn cho thôn dân Sa Câu, bọn họ không thể không nghĩ đến tính mạng bản thân cũng như hạnh phúc cuả gia đình, vì vậy lần lượt từng người đã bắt đầu mang theo vợ con và tài sản đi về cửa Đông.
- Chúng ta phải đoàn kết, không thể bị chia rẽ…
Có người vẫn còn ý định khuyên mọi ngươì đấu tranh nhưng lại chẳng có bao nhiêu người nghe theo anh ta. Trước mắt họ là một đoàn xe dài, xe quân đội, xe cảnh sát nối đuôi nhau tiến về phía thôn Sa Câu. Cuối cùng rất nhiều người đã hạ quyết tâm, bọn họ không muốn lại quay về khung cảnh ba mươi năm trước, đây còn gia đình và người thân của họ nữa. Bọn họ có thể mạo hiểm, nhưng chết thì tuyệt đối không thể. Bây giờ chính phủ đã quyết phải xử bọn họ, vậy bọn họ chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi thôi.
Xe quân đội, xe cảnh sát gào thét trong đêm tối bao vây quanh thôn Sa Câu, mấy chiếc xe thiết giáp tiến vào trong thôn. Hệ thống vũ khí tự động trên nóc xe với những họng súng đen ngòm, khẩu pháo đại bác làm người ta thấy khiếp sợ, trang bị đầy đủ, uy lực ghê người, trừ phi có cái gì có thể phá được những chiếc xe thiết giáp này bằng không đánh du kích chỉ là trò cười.
Hôm nay tận mắt được nhìn những thiết bị quân sự hiện đại, những chiếc xe thiết giáp bọc kín có thể điều khiển vũ khí tự động từ bên trong. Thôn dân Sa Câu hoàn toàn mất đi dũng khí chống lại, có ngoan cố bọn họ cũng khó có thể hành động, đành chán nản rời khỏi nhà của mình, đi tới cổng phía đông của thôn.
Ở cửa Đông Đỗ Long cầm loa nói lớn:
- Mọi người không cần kinh sợ, mục dích của hành động ngày hôm nay chỉ là tịch thu súng ống, đạn dược và những vũ khí nguy hiểm mà pháp luật quy định mọi cá nhân đều không có quyền sở hữu. Tôi đã cho mọi người một tháng để nộp vũ khí và những hàng cấm lên trên, nhưng mọi người lại ngoảnh mặt làm ngơ, cho nên kết quả ngày hôm nay chính là do mọi người tự chuốc lấy, vì vậy mọi người chớ nên trách quốc gia, cũng chớ có trách tôi.