Đại đội trưởng đội hình sự Thạch Chung Đào đang nghiên cứu manh mối trong phòng làm việc kinh ngạc nhìn Đỗ Long lại lôi một tên bị trói ngược tiến vào. Người này anh ta nhìn rất quen mắt.
Đỗ Long giao người kia cho một cảnh quan của đội hình sự, nói:
- Trước tiên nhốt lại, đợi chút nữa thẩm phấn.
Sau đó Đỗ Long đặt mông ngồi trước bàn làm việc Thạch Chung Đào nói:
- Vụ án này chẳng có gì khó khăn, hai ba lần là làm xong. Gã ta cùng với vị hôn thê cãi nhau, liền giết chết cô ta. Sau đó tạo giả bằng chứng có kẻ đột nhập vào nhà cướp giết người. Gã ta đã nhận tội rồi.
Nói tình tiết vụ án, Thạch Chung Đào đột nhiên nhớ lại, hắn nói:
-Là gã ta! Tân Na chính là gã ta giết! Lúc trước tại sao tôi lại không nghĩ đến trường hợp của gã chứ?
Đỗ Long nói:
- Gã này rất biết giả bộ đáng thương. Nếu không phải trước kia tôi từng gặp qua một vụ án tương tự, có khả năng cũng sẽ bị gã lừa.
Thạch Chung Đào cảm thán nói:
- Anh thật lợi hại, không đến hai ngày, ba bản án cũ để cho anh phá dễ dàng như vậy. Anh như thế này thật là khiến chúng tôi sao chịu nổi hả!
Đỗ Long cười xoẹt một tiếng, nói:
- Những vụ án này treo lâu chưa quyết, đây mới khiến cảnh sát chúng ta thực tình làm sao chịu nổi.
Lời của Đỗ Long nói khiến Thạch Chung Đào không có gì để nói. Anh ta còn từng muốn cùng Đỗ Long phân cao thấp, bây giờ thì đã hoàn toàn phục rồi. May là không có tự rước lấy nhục nhã.
- Đỗ Long.
Lý Tùng Lâm ở bên ngoài phòng làm việc kêu một tiếng. Đỗ Long nhìn lại, vội vàng chạy ra ngoài, cười nói:
- Cục trưởng Lý, ông làm sao tới rồi hả?
Lý Tùng Lâm nói:
- Cậu quên tôi đã nói với cậu rồi hả? Cuộc họp tuyên bố tin tức vụ án phóng hỏa liên hoàn sắp bắt đầu rồi.
Đỗ Long nói:
- Oh, tôi thiếu chút nữa quên mất, may mắn vừa mới kịp quay về. Nếu không thì bỏ lỡ mất. Cục trưởng, tin tức ngày hôm qua cũng đã truyền bá rồi, còn mở cuộc họp báo gì nữa ạ?
Lý Tùng Lâm nói:
- Đó cũng không phải là tin tức từ phía chính phủ của cục Công an thành phố Ngọc Minh chúng ta. Vì muốn nhân dân an tâm, phía chính phủ mở cuộc họp báo chính thức vẫn là cần thiết, đi nhanh đi.
Đỗ Long nói:
- Vậy tại sao không gọi tổ trưởng Thạch và những tổ viên khác?
Lý Tùng Lâm nói:
-Tôi gọi cậu ta rồi, cậu ta nói vụ án này cậu ta không giúp được gì, không muốn chạy đến nổi trội trước màn ảnh. Còn những tổ viên khác của cậu... Tôi thấy hay là không cần gọi, đợi lần sau bọn họ tự mình phá án hãy nói.
Đỗ Long không còn cách nào khác, đành phải một mình theo Lý Tùng Lâm đi tới phòng họp cục Công an. Bây giờ tạm thời bị đổi thành trung tâm tuyên bố tin tức.
Cuộc họp báo đã bắt đầu. Đầu tiên Lý Tùng Lâm tuyên bố vụ án liên hoàn phóng hỏa đã bị bắt. Sau đó bắt đầu giới thiệu tổ trọng án mới thành lập. Đồng thời mời Đỗ Long giới thiệu quá trình phá án, hình chiếu trên tường phía sau chiếu phát ppt chế tác tỉ mỉ. Đỗ Long nói đĩnh đạc. Câu chuyện này hắn đã nói mấy lần rồi, hôm nay đã thuộc làu làu.
Sau khi Đỗ Long nói xong phóng viên đều vỗ tay biểu hiện sự tán thành đối với Đỗ Long. Tiếp theo là phần đưa ra câu hỏi, Đỗ Long đem cơ hội đầu tiên giao cho Lưu Lỵ Thanh. Lưu Lỵ Thanh chỉ hỏi một câu:
- Cảnh sát Đỗ, thời điểm bắt được nghi phạm, anh từng nói anh thở phào nhẹ nhõm, không biết cảnh sát Đỗ bây giờ còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm không?
Đỗ Long cười nói:
- Thở phào nhẹ nhõm chỉ là tạm thời, cảnh sát chúng tôi không thể có nửa khắc lơi lỏng. Bởi vì bất cứ lúc nào cũng đều có phần tử phạm tội đang rục rịch. Vì bảo vệ sự an toàn tài sản và tính mạng của dân chúng, chúng tôi cần phải nhận mệnh lệnh toàn lực ứng phó bất kỳ lúc nào. Vẫn là câu nói kia, ác giả ác báo. Chỉ cần phạm tội, tất phải chịu sự trừng trị của luật pháp.
Lưu Lỵ Thanh ngồi xuống, các phóng viên khác liên tiếp đặt câu hỏi. Đỗ Long đối đáp trôi chảy, cho đến khi một phóng viên đột nhiên hỏi một câu hỏi sắc bén:
- Cảnh sát Đỗ, nghe nói lúc anh tiếp nhận vụ án liên hoàn phóng hỏa, từng tỏ ý trong vòng 3 ngày sẽ phá được án. Kết quả là chưa tới một ngày đã phá xong án. Điều này có thể lý giải đội hình sự ban đầu phụ trách phá vụ án liên hoàn phóng hỏa án không có năng lực hoặc là không làm cái gì? Liên tưởng đến đội trưởng đội hình sự vừa mới bị bắt giam...
Vị phóng viên kia nhất định là đến phá rối đây, Lý Tùng Lâm nhướn mày. Đang muốn ra hiệu người bên cạnh đuổi hắn ra ngoài, thì Đỗ Long liền cười nói:
- Những vụ án hình sự của thành phố Thụy Bảo vẫn duy trì tỉ lệ phá án và bắt giam là 98% trở lên. Hơn nữa đại đa số vụ án đều được phá và bắt giam trong vòng một ngày. Cho nên anh nói đội hình sự không có năng lực là không có căn cứ. Về phần không làm lại càng không có thể, vụ án liên hoàn phóng hỏa do cấp trên đốc thúc, ai dám không làm chứ? Tổ trọng án chúng tôi sở dĩ có thể nhanh chóng phá án được, trong đó có rất nhiều công lao phải quy công cho đội hình sự trước đó đã vất vả làm việc. Có một số vụ án không phải vừa xuất hiện đã có thể phá được. Nó cần một quá trình tích lũy, giống như nhiều người uống thuốc Đông y nửa tháng vẫn chưa có chuyển biến tốt, đổi sang Tây y tiêm thuốc lại khỏi. Điều này không phải nói Tây y giỏi hơn Trung y, mà là vì từ lượng biến sang chất phải có một quá trình. Vừa vặn quá trình biến chất này tôi lại gặp phải.
Tất cả mọi người đều mỉm cười, phóng viên kia cũng lập tức bị hai cảnh sát mời đi ra ngoài. Không có truyền thông dám vô duyên vô cớ khiêu khích cục Công an. Lý Tùng Lâm trong lòng âm thầm tính toán ngày nào đó tìm tên phóng viên quèn kia phủ đầu cho biết tay. Rung cây dọa khỉ, tra ra kẻ trốn sau lưng chủ mưu. ..
Cuộc họp báo kết thúc, Đỗ Long lại trở thành đề tài nóng sốt của nhân dân thành phố Thụy Bảo. Hôm đó hắn nhận được hai lá cờ thi đua. Một cái là của gia đình cô gái được cứu sống gửi tới ‘Xả thân cứu người trong lửa, cảnh sát nhân dân yêu nhân dân’. Một cái khác là của gia đình hai ông bà trong tòa cao ốc đưa tới 'Thần cảnh hùng phong, tội phạm khắc tinh'. Hai lá cờ này treo trong phòng làm việc mới quét vôi. Nhìn lên rất thuận mắt, so với Hoa Đà tái thế gì gì đó tốt hơn nhiều.
Thời gian hai ngày này thoáng trôi đi, Đỗ Long lại tiếp tục tới lớp học. Chớ coi hắn là một dũng mãnh phá án phi thường, cái vụ án gián điệp kia mà cha hắn giao cho hắn dường như hết đường xoay xở. Đến nay vẫn không có động tĩnh gì. Tuy nhiên Đỗ Long lại thành người nổi tiếng của lớp học. Đừng nghĩ hắn trẻ tuổi nhất, quân hàm cảnh sát cũng là thấp nhất. Mọi người cũng không dám xem thường hắn, đều chủ động đến gần hắn bắt chuyện. Hắn còn là thủ lĩnh đích thực của tổ trọng án. Chỉ dựa vào quan hệ của hắn với cục trưởng, đã đủ khiến nhiều người săn đón rồi.
Ngày mười lăm, là ngày đại hỉ của Kỷ Quân San. Buổi chiều Đỗ Long tham gia một tiết học rồi xin thầy giáo nghỉ học rời đi. Bởi vì hắn là người tâm phúc của cục trưởng, thầy giáo cũng không dám làm khó dễ hắn, đành phải thả người đi.
Đỗ Long về đến nhà, Thẩm Băng Thanh đang tắm chuẩn bị rồi. Đợi Thẩm Băng Thanh đi ra, Đỗ Long không kìm nổi lại tán thưởng một chút. Hắn ân cần đeo vòng cổ và vòng tay cho Thẩm Băng Thanh. Trang điểm cho cậu ta một chút lên mặt, một mỹ nữ tuyệt thế tràn trề sức sống không tỳ vết nào.
Đỗ Long không kìm nổi lòng ôm cậu ta vào ngực, ghé vào lỗ tai nói:
- Băng Thanh, cậu đẹp đến nổi khiến cho tôi dường như không kìm chế nổi muốn hôn cậu một cái.
Đỗ Long bỗng nhiên lui một bước. Lúc Thẩm Băng Thanh xiết chặt nắm tay, hắn cười ha hả rồi bước nhanh chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại. Sau khi đóng cửa hắn mới cười nói:
- Đến ngực đều có rồi, nếu để cho chị Hân nhìn thấy, cô ấy sẽ muốn tự tay xoa bóp xem có phải là thật không đó?
Thẩm Băng Thanh thật muốn đá một phát văng cửa, gã kia thật sự quá ghê tởm!
Sau khi Đỗ Long đi ra, bị Thẩm Băng Thanh dùng đôi chân đi giày cao gót đá cho hả giận. Như vậy mới có thể yên tâm hoá trang. Hắn vẫn như cũ hoá trang thành bộ dáng Chu Dịch Thăng, mặc Tây phục sang trọng. Ngoại trừ gương mặt có phần cần ăn đòn ra, tất cả đều có thể nói là hoàn mỹ.