Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân sự tổ chuyên án dưới quyền Đỗ Long khi nghe nói hung thủ của đầu mối mới rõ ràng là một người khác, họ đều kính phục Đỗ Long, sự tín nhiệm của hắn lại đạt đến một tầm cao mới.

Trước khi đi kiểm chứng đầu mối kia trước, Đỗ Long cùng mọi người đã mở một cuộc họp, dặn đi dặn lại sự việc quan trọng nhất là giữ bí mật, trước khi điều tra được chứng cứ xác thực cuối cùng, bất cứ ai cũng không được phép tiết lộ với người khác kể cả Trì Khánh Bân về ý tưởng thật của tiểu đội bọn họ. Mặt khác sự xuất hiện của Thang Tòng Khang cũng quyết không thể tiết lộ ra ngoài.

Mọi người đều đồng ý. Thẩm Băng Thanh lại nói:

– Đỗ Long, khi nào anh thẩm vấn tên Thang Tòng Khang kia? Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước.

Đỗ Long nói:

– Còn chưa tới lúc, tôi đã sắp xếp đâu vào đấy. Tối nay sau khi cùng Trương Văn Diệu ăn tối xong, lập tức đi gặp Thang Tòng Khang. Giờ y bị nhóm Hồng Quân nhốt ở một nơi bí mật, đến lúc đó anh ta sẽ gửi tin nhắn nói cho tôi biết chỗ thẩm vấn người.

– Vì sao không đưa thẳng về tổ chuyên án chứ?

Tạ Ba nghi ngờ hỏi.

Đỗ Long nói:

– Vì trong cục Công an có nhiều tai mắt, làm không tốt, người vừa mới đưa về thì đã bị hạ độc giết chết chẳng hạn. Thôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát, đừng để người ta chờ quá lâu.

Lúc Đỗ Long đang đi ra khỏi phòng họp nhỏ, ánh mắt vô tình liếc nhìn vật trang trí bên cạnh, chẳng mảy may nghi ngờ. Đó là một tượng diều hâu điêu khắc bằng gỗ, mang ngụ ý tiền đồ vô hạn. Thường thường có thể trông thấy vật trang trí tương tự như vậy, nhưng vật trang trí này khá đặc biệt. Vì mắt phải của nó là một cameras, miệng còn có một microphone nhỏ. Đây không phải vật trang trí bình thường, mà là máy theo dõi. Câu chuyện của nhóm người của Đỗ Long ban nãy đều bị người khác nghe lén.

Đỗ Long cũng không nói chuyện này cho mọi người. Hắn dẫn người đến tìm Nguyễn Minh Quân. Nguyễn Minh Quân dẫn một người phụ nữ lên xe cảnh sát giới thiệu cho Đỗ Long biết:

– Bà ấy tên Triệu Toa Toa, chồng của bà đây là thợ mỏ lâu năm trên mỏ, tên Lưu Kính Sơn. Hôm nay sau khi tin tức phát hiện hai thi thể tại hầm mỏ bỏ hoang truyền ra, bà ấy đã gọi điện báo cảnh sát, tố cáo chồng đã giết hai người phụ nữ đó. Tình hình cụ thể anh tự hỏi bà ta.

Đỗ Long gật đầu, cùng Thẩm Băng Thanh vào xe SUV cảnh sát đó. Triệu Toa Toa ngồi hàng ghế cuối trong góc. Thấy nhóm Đỗ Long đi vào, bà thoáng sợ hãi co rúm lại. Đỗ Long an ủi:

– Bà tên Triệu Toa Toa? Đừng sợ, chúng tôi đến giúp bà. Bà trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi trước được không?

Triệu Toa Toa nhìn Đỗ Long vài giây, dường như đang cố gắng phân tích, sau đố bà ta đột nhiên vui mừng nói:

– Tôi nhận ra anh. Anh là thần thám Đỗ Long của tổ chuyên án ở tỉnh! Tốt quá rồi, mạng của tôi cuối cùng đã được bảo vệ!

Đỗ Long nói:

– Đúng, tôi chính là Đỗ Long. Có người uy hiếp bà sao? Là chồng bà?

Triệu toa Toa gật đầu, nói:

– Chồng tôi muốn giết tôi không phải một hai ngày. Mỗi khi ông ta uống rượu say đều muốn vừa đánh vừa mắng tôi, nói muốn giết tôi. Nếu không phải tôi cố gắng làm việc chống đỡ gia đình này, ông ta đã sớm giết tôi rồi.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Khi giữa vợ chồng xảy ra ẩu đả, nói càn là chuyện rất bình thường. Ông ta nói muốn giết bà sao còn để đến giờ? Bà thì vì bị ông ta đánh, đe dọa muốn giết bà mà báo án giả, hy vọng chúng tôi bắt ông ta lại?

Triệu Toa Toa lắc đầu, nói:

– Không phải. Cảnh sát, anh hãy nghe tôi nói. Chồng tôi không lương thiện như các anh nghĩ, trước kia ông ta đã giết người… Hơn nữa mấy hôm trước ông ta từng đe dọa tôi, nói một ngày nào đó phải giết tôi, sau đó ném vào trong hầm mỏ, giống như hai phụ nữ bị giết thời gian trước. Thật đấy, cảnh sát Đỗ, lúc đó chồng tôi đã nói như vậy.

Đỗ Long nói:

– Đúng không? Vài ngày trước chồng bà nói với bà như vậy?

Triệu Toa Toa nói:

– Đúng vậy. Mặc dù lúc đó ông ta say. Nhưng chính là vì như vậy, lời ông ta nói mới là sự thật!

Đỗ Long nói:

– Được, tôi tin lời bà nghe được đều là sự thật. Chồng bà giờ đang ở đâu? Bà có thể dẫn chúng tôi đi tìm ông ta không?

Triệu Toa Toa nói:

– Ông ta còn có thể đi đâu? Chắc chắn lại đi đánh bài rồi. Các anh chỉ cần đến tìm thử quán mạt chược phía dưới nhà tôi, nhất định có thể tìm thấy tên chết tiệt đó.

Đỗ Long lại hỏi:

– Triệu Toa Toa, kẻ giết hai người phụ nữ kia chúng tôi nghi ngờ không chỉ có một người. Lưu Kính Sơn chồng bà có nói với bà ông ta cùng ai giết hai người phụ nữ kia không?

Triệu Toa Toa nói:

– Tôi cũng không biết. Chồng tôi có mấy người bạn heo cẩu, anh đi bắt họ về hỏi cho chính xác.

Triệu Toa Toa đã cung cấp cho Đỗ Long một danh sách, sau đó thì ra khỏi xe cảnh sát. Nguyễn Minh Quân ra đón, hỏi:

– Lời bà ta nói là sự thật?

Đỗ Long nói:

– Có vài phần có thể tin. Tới tìm cảnh sát dân sự nào hiểu rõ tình hình Lưu Kính Sơn hỏi xem.

Nguyễn Minh Quân gật đầu. Rất nhanh đã tìm tới đồn trưởng Hứa Ích Nguyên của đồn công an vùng này, hỏi Hứa Ích Nguyên mấy câu hỏi. Hứa Ích Nguyên trả lời:

– Lưu Kính Sơn là thợ mỏ lâu năm, năm nay khoảng bốn mươi sáu tuổi. Tính tình ông ta khá nóng nảy, vì chuyện đánh vợ mà cảnh sát dân sự chúng tôi không ít lần tìm ông ta nói chuyện. Người này vẫn cứ thích uống rượu, hơn nữa thường xuyên uống say, về nhà là đánh vợ. Rất nhiều người đều nghe qua ông ta đe dọa muốn giết bà ấy, nhưng ai cũng không cho là thật.

Đỗ Long nói:

– Nhưng bà ấy phản ánh với chúng tôi, xế chiều hôm nay hai phụ nữ phát hiện ở hầm mỏ chính là do ông ta giết!

Hứa Ích Nguyên hoảng sợ, nói:

– Thật không? Đây không phải là chuyện đùa đâu.

Đỗ Long nghiêm nghị nói:

– Anh cho rằng chúng tôi đang đùa với anh sao?

Hứa Ích Nguyên kêu lên kinh hãi, nói:

– Tôi hiểu rồi. Giờ muốn tôi dẫn đường đi bắt ông ta?

Đỗ Long nói:

– Ngoài Lưu Kính Sơn ra còn có một nghi phạm khác. Trong tay chúng tôi còn có tên mấy người. Khi chúng ta bắt Lưu Kính Sơn, còn phải để mắt đến mấy người này. Một khi họ có dấu hiệu chạy trốn, sẽ lập tức bắt lại.

Hữu Ích Nguyên xem mấy cái tên một lát, nói:

– Mấy người này thường xuyên ở cùng với Lưu Kính Sơn. Tôi biết rõ họ. Tôi tìm một người đi xác nhận vị trí của họ một chút, sau đó có thể hành động.

Đỗ Long gật đầu đồng ý kế hoạch này. Hứa Ích Nguyên tìm một thanh niên hỗ trợ. Một lát sau thì báo cáo tin tức cặn kẽ, Lưu Kính Sơn đang cùng ba người bạn trong danh sách ở một phòng đánh bài. Hai người còn lại trong danh sách thì ở trong một quán cơm.

Đỗ Long và Nguyễn Minh Quân bàn bạc kế hoạch, mọi người đến chỗ phòng bạc mà Lưu Kính Sơn đang ở đó theo sự chỉ dẫn của Hứa Ích Nguyên

Một nhóm cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng đánh bạc, ông chủ và khách bên trong phòng bạc đều giật mình kinh hãi. Họ lo lắng nhìn về phía Đỗ Long, lén lút lấy tiền trên mặt bàn bỏ vào túi quần.

– Chúng tôi không phải tới bắt người đánh bạc, mọi người không cần căng thẳng.

Đỗ Long dẫn đầu đi vào phòng bài, ánh mắt bao quát một vòng bên trong phòng bài, dừng lại chỗ một người trung niên bốn năm mươi tuổi tướng mạo hung ác. Đỗ Long đi đến chỗ người đó, đồng thời nói:

– Lưu Kính Sơn! Chuyện của ông đã bị lộ, cùng chúng tôi trở về cục Công an!

Lưu Kính Sơn sững sờ. Đột nhiên ông ta vơ mạt chược và tiền phi ra bốn phía, Lưu Kính Sơn nâng mặt bàn lên ném về phía Đỗ Long, sau đó ông ta chạy thoát thân…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK