- Không ngờ tới con út Thiên Vương lại là một người vô phúc, trên đường bỏ trốn người đó đã bị trúng tên. Trước khi chết, người đó nói với tám hộ vệ rằng, trong ngọc điệp còn có một bí mật nữa. Muốn lấy được bảo vật của Thiên Vương thì nhất định phải quy tụ được tám miếng ngọc điệp.
Đỗ Long im lặng nghe, Cổ Dật Phi nói sau khi tám hộ vệ kia thoát được liền lập ra phái Bát tiên để tiếp tục phát triển tín đồ đồng thời hóa giả bí mật ngọc điệp huyền bí. Còn chưa đợi đến lúc họ nghiên cứu ra kết quả thì phát hiện ra sự tồn tại của Bát tiên bắt đầu bị khắp nơi truy lùng, nội bộ phái Bát tiên cũng bắt đầu xảy ra chia rẽ bất đồng. Từ đó phái Bát tiên với quy mô lớn bắt đầu suy sụp...
Nghe xong chuyện xưa của Cổ Dật Phi Đỗ Long tổng kết:
- Nói tóm lại ngọc điệp bị tranh cướp như vậy là do nó có đến bảo vật của Thiên Vương, hơn nữa, chuyện xưa hoang đường thế này mà ngài cũng tin sao?
Cổ Dật Phi tức giận nói:
- Cậu không tin sao?
Đỗ Long nói:
- Thời kì cuối thời Thanh dù là chính phủ hay nhân dân đều nghèo rớt, cho dù thời Thái Bình Thiên Quốc có đi khắp Hoa Hạ cũng cướp chẳng được bao vàng bạc huống hồ sau khi Thái Bình Thiên Quốc kiến quốc vẫn luôn giao chiến với nhà Thanh. Trong thời loạn lạc đấy, muốn đào một địa cung đến bảo tàng thì phải tốn bao công sức? Nội bộ Thái Bình Thiên Quốc làm sao mà có thời gian đem bảo bối giấu đi chứ?
Cổ Dật Phi nói:
- Cậu không tin tôi cũng hết cách, dù sao tôi tin rằng những người Nhật Bản kia cũng tin như vậy.
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, cứ cho là kho báu thực sự tồn tại thì dựa theo hiến pháp quốc gia, những thứ được chôn đều thuộc về tài sản quốc gia, nếu các ngài muốn làm việc này thì chính là đang đào góc tường xã hội chủ nghĩa đấy!
Cổ Dật Phi nói:
- Cậu cứ đắc chí đi, tôi không tin cậu không động tâm.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi là Đảng viên, cần nhiều vàng bạc thế để làm gì chứ? Làm không tốt còn bị kỷ luật ấy chứ. Các ngài muốn gây sức ép thì cứ làm đi, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến anh em của tôi.
Cổ Dật Phi nói:
- Người có công lại bị khép tội, cho dù tôi không đi tìm anh ta thì cũng sẽ có người đến tìm anh ta.
Đỗ Long nói:
- Vì thế anh ta quyết tâm bán vật đó với giá mười triệu, mặt khác giúp anh ta thăng quan, ngài làm được không?
Cổ Dật Phi nói:
- Anh ta muốn bán thật sao? Mười triệu thì đắt quá...Có thể xem hàng trước được không?
Đỗ Long nói:
- Đưa cho ngài xem trước mà lại không đáng giá nữa thì tôi thua thiệt lớn mất.
Cổ Dật Phi nói:
- Cậu chưa từng xem qua đồ của tôi sao? Cậu thiệt thòi tôi càng thiệt thòi. Thế này đi, mười triệu cũng không phải số tiền nhỏ, trước tiên tôi cân nhắc một chút rồi mới trả lời cậu.
Đỗ Long nói:
- Tốt nhất ngài đừng suy nghĩ lâu quá. Bên nào ra điều kiện tốt hơn thì ngài cũng đừng trách tôi bán cho họ đấy.
Cổ Dật Phi cười ha hả nói:
- Sẽ không đâu, hiện nay nhòm ngó đồ vật này chỉ có người Nhật Bản và chúng tôi, dựa vào cách đối nhân xử thế của Phó cục trưởng thì đem vật đó bán cho người khác là không có khả năng.
Đỗ Long nói:
- Điều này thì không thể nói trước được, không tin thì ngài có thể thử xem.
Cổ Dật Phi trầm ngâm một chút nói:
- Phó cục trưởng, 10 triệu thực sự là quá đắt, nếu là môt triệu thì tôi lập tức đưa cho cậu. Chúng ta tiền trao cháo múc cậu thấy thế nào?
Đỗ Long nói:
- Vật này không phải của tôi, tôi không thể quyết định được, ngài về chờ tin tức của tôi đi.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn vào,hai người tạm dừng nói chuyện. Sau khi thức ăn được đưa lên hết Cổ Dật Phi nói với nhân viên:
- Chúng tôi ăn cơm không muốn bị quấy rầy, nếu không có sự cho phép của tôi thì không ai được vào đây.
Sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài liền treo một tấm bảng tạm ngừng phục vụ thì khóa trái cửa lại.
Nhân viên đi rồi Đỗ Long nói với Cổ Dật Phi :
- Chỗ tôi cũng có một khối ngọc điệp, bán cho ngài giá 1 triệu thì thế nào?
Cổ Dật Phi cười nói:
- Miếng ngọc đó Phó cục trưởng giữ lại chơi đi...
Đỗ Long nói:
- Xem ra ngài đã sớm phục chế vài miếng mang theo người rồi. Có điều chắc ngài chưa từng nghĩ tới nói không chừng bí mật của đồ vật đó không chỉ ở hình vẽ và tính chất của ngọc thạch mà có thể trọng lượng cũng có liên quan đấy.
Cổ Dật Phi cười nói:
- Những thứ này tôi mang theo người mấy chục năm rồi. Tôi hiểu rõ tình hình về nó, Phó cục trưởng không cần lo lắng.
Đỗ Long nhún vai thở dài:
- Thật đáng tiếc một triệu...
Cổ Nguyệt Hồ nhìn ông nội rồi lại nhìn Đỗ Long nói:
- Đỗ Long, có phải là trong nhà anh có một miếng ngọc điệp khác không? Nếu anh muốn nhượng lại thì ông nội tôi nhất định sẽ mua với giá một triệu.
Đỗ Long cười nói:
- Ai nói ở nhà tôi có một khối ngọc điệp?
Cổ Dật Phi nói:
- Nếu cậu không có thì trong tay sư phụ cậu có. Lần trước cậu đưa tôi xem là ngọc điệp của Tào Quốc Cữu. Lã Động Tân cũng có một khối ngọc điệp chẳng lẽ cậu không biết sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Thực sự là tôi chưa nhìn thấy ngọc điệp nào.
Cổ Dật Phi nói:
- Vậy sư phụ cậu đâu? Tôi đến tỉnh Thiên Nam thì tôi cũng nên đi thăm ông ấy.
Đỗ Long nói:
- Sư phụ tôi sớm đã đi gặp Các Mác rồi. Các vị không tin tôi cũng hết cách. Từ trước đến nay ông ấy cũng chưa từng nói cho tôi biết, bằng không tôi cũng không thể chẳng hay biết gì như này.
Cổ Dật Phi nói:
- Cậu không thừa nhận thì thôi vậy, Đỗ Long cậu thực sự không động tâm chút nào tới kho báu của Thiên Vương sao? Trong bảo tàng không chỉ có kho báu thôi đâu.
Đỗ Long nói:
- Thật sao? Chẳng lẽ ngài muốn kéo tôi nhập bọn sao? Bằng không ngài nói cho tôi biết những thứ này làm gì?
Cổ Dật Phi cười ha hả nói:
- Nói chuyện với Phó cục trưởng thật ít tốn sức...Đúng vậy, tôi chính là có ý này.
Đỗ Long quả quyết đáp:
- Không có hứng thú, trừ phi...
Hai mắt Cổ Dật Phi sáng lên, nói:
- Trừ phi cái gì?
Đỗ Long nói:
- Trừ phi ngài nắm tay tôi để tôi hỏi mấy vấn đề.
Cổ Dật Phi mỉm cười nói:
- Tôi biết thuật bắt mạch để vặn hỏi của Phó cục trưởng rất nổi tiếng. Nếu Phó cục trưởng có hứng như vậy thì thử xem sao.
Cổ Dật Phi lần lượt giơ tay trước mặt Đỗ Long. Ông ta còn tưởng rằng Đỗ Long chỉ muốn thông qua thuật bắt mạch để xác nhận lời ông ta nói là thật hay giả. Một người đã tu luyện thành công thì việc khống chế mạch không có gì khó khăn. Cổ Dật Phi tin rằng phương pháp phán đoán của Đỗ Long tuyệt đối không phải thăm dò mạch đập. Nhưng ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Đỗ Long có thể từ tiếp xúc với thân thể để cảm nhận suy nghĩ của ông ta...
Đỗ Long đặt ngón trỏ lên mạch Cổ Dật Phi. Cổ Dật Phi thầm điều chỉnh hô hấp và mạch đập rồi mỉm cười nhìn Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi bắt đầu đây...Xin hỏi rốt cục trong tay ngài có mấy miếng ngọc điệp rồi?
Cổ Dật Phi sớm có chuẩn bị ông ta nghiêm nghị đáp:
- Hai miếng, tính cả miếng trong tay cậu nữa.
Đỗ Long thầm mắng tên cáo già ông trong tay đã có bốn miếng rồi lại còn muốn gạt hắn, hắn tiếp tục hỏi:
- Bí mật về kho báu Thiên Vương ngoài bảo tàng ra còn có gì nữa?
Cổ Dật Phi mỉm cười nói:
- Điều này...Chờ sau khi cậu quyết định hợp tác...Tôi mới có thể nói cho cậu biết...