Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hồng Quân ném cho Đỗ Long một cái túi. Đỗ Long cầm lấy, một lời không nói, liền đi vào nhà vệ sinh. Trải qua một ngày nghỉ ngơi, sức khỏe hắn đã tốt lên nhiều, ít nhất vận động bình thường, đi lại không còn là vấn đề nữa.

Lát sau Đỗ Long từ nhà vệ sinh đi ra, áo quần hắn mặc giống y đúc đồ Lý Văn Quân đang mặc. Lý Văn Quân cũng không nói gì, đi vào nhà vệ sinh, một lúc sau ra gã cũng thay đổi bộ quần áo, đeo chiếc kính râm, bộ dạng kia thật sự giống Đỗ Long đến 7- 8 phần. Sự giống nhau không chỉ có quần áo, còn có thân hình, nhìn qua camera sẽ không biết ai thật ai giả. Gã lên giường nằm đắp chăn, lại càng không thể phân biệt.

- Văn Quân, anh ngủ ngon. Sáng mai chúng tôi tới đổi cho anh.

Hạ Hồng Quân nói. Lúc Lý Văn Quân trả lời, Đỗ Long và Hạ Hồng Quân mở cửa phòng bệnh, lúc họ đi qua chỗ y tá đứng, cô liếc mắt nhìn họ một cái, cũng không chú ý gì.

- Tối hôm qua chính là Văn Quân thay anh đi hộp đêm trước.

Hạ Hồng Quân vừa đi vừa nói với Đỗ Long.

- Nhận ra rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Anh em nhiều quả nhiên có nhiều điều tốt và tiện lợi.

Hạ Hồng Quân trầm giọng nói:

- Anh em tốt của anh cũng không ít, đối tốt cũng không ít, trách nhiệm càng lớn. Tôi nếu đưa họ đị, thì phải có trách nhiệm làm cho họ sống càng ngày càng tốt hơn.

Đỗ Long không cười nữa, nghiêm nghị nói:

- Tin tôi đi, bọn họ sẽ càng ngày càng tốt hơn, tôi cam đoan!

Hạ Hồng Quân gật đầu, nhìn thoáng về phía trước, nói:

- Nếu không vì tin tưởng anh, tôi sẽ không giúp anh, nhìn anh em của anh đợi anh ở phía trước kìa.

Đỗ Long nhìn theo hướng Hạ Hồng Quân chỉ, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh đang dựa vào một cột điện ven đường, tay cầm điếu thuốc, ngửa đầu ngắm trăng. Hôm nay là trăng hạ huyền, mặt trăng chỉ còn là một mảnh cong cong nhỏ, phát ra một ánh sáng dìu dịu.

…..

Hạ Hồng Quân thể hiện năng lực trinh sát xuất sắc, dọc đường đi thay đến ba chiếc xe. Cuối cùng lúc đi đến nơi, tướng mạo, quần áo của ba người cũng hoàn toàn thay đổi.

Thẩm Băng Thanh được phân công ở trên xe canh chừng. Đây cũng là một nhiệm vụ quan trọng, sớm phát hiện hiểm nguy có thể giúp mọi người thuận lợi thoát hiểm, vì thế Thẩm Băng Thanh cũng không cự cãi gì.

Hạ Hồng Quân đã sớm dẫn đường, kéo Đỗ Long tránh khỏi camera, đi vào cư xá nhỏ có tường vâyquanh, ven tường cây cối um tùm. Hạ Hồng Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi Đỗ Long:

- Cần giúp không?

Đỗ Long khẽ mỉm cười, hít vào một hơi, nhẹ nhàng nhảy lên, khéo léo trèo lên phía trên.

Dễ dàng leo lên tường rồi, lúc hắn đi xuống, Hạ Hồng Quân sẽ hỗ trợ. Hạ Hồng Quân buông dây thừng, Đỗ Long theo dây mà xuống, tránh chấn động đến nội tạng còn chưa bình phục hẳn.

Hạ Hồng Quân sau khi thu dây thừng thì trực tiếp nhảy xuống, đáp đất nhẹ nhàng không tiếng động, cũng không biết gã vì sao làm được thế. Nhớ tới lúc trước ở huyện Võ Khê nhìn thấy dấu chân in thật sâu, chỉ sợ không phải là khiêng một người đơn giản như vậy. Người này là cố ý đây.

Sau khi vào cư xá, sự tình càng đơn giản. Hai người nhanh chóng tránh camera mà đi vào dưới lầu một tòa nhà, có vài camera không tránh được nên hai người liền cố cúi đầu chạy nhanh qua. Thang máy cũng không đi, họ đã theo đường phòng cháy đi thẳng tới lầu 8. Khu vực này có 4 phòng nhỏ, cửa phòng mà Hạ Hồng Quân nghi ngờ bị Đổng Kỳ Cương dùng làm kho chứa chứng cớ đối diện ngay cửa thang máy. Theo tâm lý tội phạm học mà lý giải, đây là nơi an toàn nhất, bởi vì người qua lại rất dễ làm phiền hoặc cắt ngang quá trình tên trộm hành động.

Hiện giờ trong tiểu khu đã rất vắng người lui tới. Bọn Đỗ Long sau khi đi vào, thang máy dừng ở tầng 5 không hoạt động. Đỗ Long lấy chìa khóa vạn năng và dụng cụ mở khóa chuyên nghiệp, bắt đầu chuyên chú mở cửa. Hạ Hồng Quân canh chừng một bên, lắng nghe động tĩnh từ bốn phía.

Mở khóa là sở trường của Đỗ Long, tuy rằng cửa chống trộm chuyên nghiệp khiến hắn mất khá nhiều thời gian, chẳng qua cũng như cũ, trong vòng ba phút đã mở được cửa ra. Hạ Hồng Quân âm thầm giơ ngón tay cái về phía hắn, hai người nhanh chóng đi vào phòng, bắt đầu tìm kiếm.

Tìm kiếm đồ vật này nọ cũng là kỹ xảo cao thâm, Hạ Hồng Quân vốn không ngu ngốc để ý đến phòng khách, ngăn kéo trong phòng ngủ chính không khóa gã cũng không để ý. Nhưng đối với gầm giường, góc tủ quần áo thì gã lại đặc biệt chú ý.

Đỗ Long cũng có không ít kinh nghiệm điều tra. Nơi Hạ Hồng Quân không tìm, thì hắn lại lục lọi, ánh mắt không ngừng dò xét. Nhưng tìm khắp nơi, ngoài việc tìm thấy ít tiền mặt và không ít đồ cất giữ ra, tuyệt không tìm thấy cái gì có ích cho mục tiêu của họ.

Hai người nhanh chóng rời chỗ đó, phòng ngủ thứ hai cũng không tìm được gì. Sau đó hai người phân công nhau tìm kiếm ở phòng bếp và nhà tắm. Kết quả Hạ Hồng Quân có không ít thu hoạch ở phòng bếp.

- Tìm thấy rồi.

Hạ Hồng Quân hô nhỏ một tiếng, gã mở hộc âm tường chứa khí than ra, rốt cuộc tìm được một két sắt giấu trong đống đồ linh tinh đó.

Mở két lại là nhiệm vụ của Đỗ Long. Tủ sắt này là loại tủ chuyển mã truyền thống. Đỗ Long nhận ống nghe từ tay Hạ Hồng Quân, dán một đầu ống nghe lên két, sau đó xoay bảng mật mã và nghe âm thanh để mở khóa.

Lúc Đỗ Long nghe thấy một tiếng rất nhỏ đột nhiên vang lên “tách”, Hạ Hồng Quân kinh ngạc nói:

- Mở rồi? Nhanh vậy sao?

Đỗ Long nghi hoặc lắc đầu:

- Không, âm thanh kia không phải là của cái này... Không xong, là phía ngoài cửa, có người mở cửa vào rồi.

Hạ Hồng Quân mặt biến sắc, đang lúc thu dọn đồ đạc, chỉ nghe cửa gỗ phòng thứ hai mở ra. Lúc này rời khỏi phòng bếp về phòng ngủ đã muộn, Hạ Hồng Quân nhanh chóng mở ra một chỗ cao cao trên tủ âm tường, ra hiệu Đỗ Long trèo lên.

Tủ âm tường trống rỗng, chủ yếu làm từ đá cẩm thạch. Nhận ra nên như thế, Đỗ Long nhìn Hạ Hồng Quân, Hạ Hồng Quân chỉ chỉ bên cạnh tủ âm tường, sau đó vỗ vỗ bả vai, ngồi xổm thành thế trung bình tấn. Đỗ Long gật đầu, hắn sau khi bị thương dùng sức không tốt, liền dẫm vào bả vai Hạ Hồng Quân bò lên tủ âm tường.

Người vào nhà tiện tay ném cái gì đó lên ghế salon, phát ra tiếng động nhỏ. Sau đó y lập tức đi vào bếp.

Đỗ Long nhìn xuyên qua đá cẩm thạch, thấy Hạ Hồng Quân đã vào tủ âm tường bên cạnh, lúc này mới yên lòng lại. Ánh mắt nhìn người vừa vào bếp, chỉ thấy người ấy thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, đúng là Ủy viên thường vụ, Trưởng ban tuyên giáo thành phố Ngọc Minh - Đổng Kỳ Cương.

Chỉ thấy Đổng Kỳ Cương nhanh chóng đi đến mở cánh cửa tủ bếp ra, thấy bên trong đồ đạc không có gì xáo trộn, két sắt cũng không có gì thay đổi, y mới nhẹ nhàng thở ra.

- Chắc là lần trước ra khỏi nhà mình quên khóa trái rồi...

Đổng Kỳ Cương sờ sờ đầu, xoay người đi ra ngoài, nhưng Đỗ Long lại thấy y thuận tay cầm con dao làm bếp lên. Lão cáo già này...

Có lẽ tìm kĩ vẫn không phát hiện người xâm nhập, Đổng Kỳ Cương cuối cùng trở về phòng bếp. Ngoài con dao làm bếp ra, trong tay y còn còn thêm cái túi da.

Đổng Kỳ Cương cất dao làm bếp xong, cầm túi da ngồi xổm trước két sắt. Y mở cửa ra, bắt đầu lấy từ trong két sắt ra bỏ vào túi da mấy gói tiền mặt đỏ rực, sau đó là các loại chi phiếu, sổ tiết kiệm, hộ chiếu, đăng ký bất động sản, cuối cùng y lấy ra một vài phong bì ghi “Bút ký công tác” trịnh trọng để qua một bên.

Đỗ Long lúc trước dùng qua không ít loại notebook công tác, lúc ấy cơ quan rất thích phát đồ vật này. Từ lúc Đỗ Long công tác tới nay, chưa từng nhìn thấy qua thứ của Đổng Kỳ Cương. Nó được giấu kỹ đến thế, bên trong ắt không phải là nhật ký cuộc sống hoặc là bút ký công tác của y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK