Hai người Quách Ngạn Tiêu và Lư Tồn Tiệp ngủ thẳng tới giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại. Khi phát hiện mình đang bị nhốt trong phòng giam thì hai người còn ồn ào nói mình bị oan. Đến khi Đỗ Long đem ảnh chụp của Tất Thu khi còn sống đưa tới trước mặt Quách Ngạn Tiêu và Lư Tồn Tiệp thì hai người này lần lượt cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn tấm hình kia. Tiếp đó, Đỗ Long liền đưa vụ án vào giai đoạn thẩm vấn toàn diện hai người.
- Các anh đã sát hại Tất Thu ra sao?
- Tôi, Lư Tồn Tiệp cùng với hai người Việt Nam kia nói là muốn mua đồ của anh ta, thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị tôi đã dùng dây thừng xiết cổ anh ấy. Lư Tồn Tiệp bịt miệng anh ta, không lâu sau anh ta đã chết…
- Các anh xử lý thi thể như thế nào?
- Sau khi chúng tôi giết người cũng rất bối rối. Đầu tiên chúng tôi giấu thi thể trên xe, sau đó lại lên mạng tìm kiếm cách xử lý thi thể… cuối cùng quyết định phân thây rồi nấu chín để hủy DNA. Tiếp đó chúng tôi đựng thi thể vào bình rồi lấy xi măng bịt lại… Lư Tồn Tiệp và Trần Khánh Minh có quan hệ khá rộng, bọn họ biết ở gần thôn Thiên Môn có một đầm nước sâu không thấy đáy nên liền mua chuộc đám người của Trần Khánh Minh, nói rằng những cái bình đó là “bùa giữ của” do thầy địa lý cho, phải đặt ở nơi bảo địa có sông có núi… Đám người Trần Khánh Minh tin là thật nên đã đáp ứng…
- Tại sao phải dùng bình gốm ở nhà Lư Tồn Tiệp? Vì sao không trực tiếp chôn luôn trong công trường của anh?
- Có người nói những cái bình kia khó coi, Lư Tồn Tiếp sớm đã muốn ném đi. Sau đó, vì sợ người khác khi không thấy bình sẽ hoài nghi nên anh ta đã chạy ra chợ “chim, hoa, tranh” để mua về một cái khác, nhưng vì chê đắt nên lại không mua. Lúc đó công trình đã bắt đầu xây rồi, hơn nữa nếu chôn ở ngay trong công trình của mình thì lại sợ xui xẻo, còn tùy tiện chôn ở một chỗ nào đó thì lại sợ bị người khác đào ra, thế nên chúng tôi đành phải bỏ tiền thuê mấy công nhân ở thôn Uyển Khê, lấy cớ đi chơi ở thôn Uyển Khê rồi lợi dụng đêm tối để ném những cái bình kia vào đầm nước. Vốn tưởng rằng người không biết quỷ không hay, không ngờ mới qua hơn bốn năm đã bị phát hiện ra.
- Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, lúc trước khi các anh phạm pháp thì cũng nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay!
Đỗ Long kết thúc thẩm vấn, bắt đầu sửa sang lại tài liệu, rồi chuẩn bị giao cho bên viện kiểm soát để tiến hành khởi tố vụ án.
Do Đường Minh Hoa chưa về đến nên Đỗ Long chỉ đành phải đem số tài liệu liên quan cùng với lời khai của hai người Lư Tồn Tiệp đưa cho Lý Tùng Lâm xét duyệt. Sau khi Lý Tùng Lâm xem xong thì khá hài lòng. Sau khi khen ngợi vài câu thì ông ta cười nói:
- Vụ án này phá thật sự nhanh đấy, tổ trọng án lại không có việc gì để làm rồi phải không?
Đỗ Long vội nói:
- Cục trưởng, chúng tôi cũng không nhàn hạ gì đâu. Mỗi khi rảnh rỗi chúng tôi sẽ hỗ trợ đội hình sự xử lý một số vụ án cũ chưa phá xong đấy.
Lý Tùng Lâm cười nói:
- Cậu xem cậu kìa, gấp cái gì chứ? Tôi còn chưa nói cho các cậu thêm nhiệm vụ cơ mà. Trên thực tế, là bí thư Đường gọi điện hỏi cậu có thể quay lại xã Mãnh Tú để tham gia nghi thức đào móng xây trường tiểu học Hy Vọng kia hay không thôi mà.
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Xã Mãnh Tú? Xã Mãnh Tú không phải đã có trường tiểu học hay sao? Sao còn phải xây mới làm gì?
Lý Tùng Lâm nói:
- Thì trường học đã rất cũ chứ sao… dù sao thì đây cũng là quyết định của lãnh đạo cấp trên, tôi cũng không hỏi nhiều, cậu có đi hay không?
Đỗ Long gượng cười, nói:
- Tôi không còn là trưởng đồn công an xã Mãnh Tú nữa rồi, trường học tổ chức nghi thức đào móng, sao tôi lại phải đi chứ?
Lý Tùng Lâm nói:
- Việc này thì tự cậu đi mà hỏi bí thư Đường, tôi nào biết vì sao?
Khi Đỗ Long theo Lý Tùng Lâm vừa ra khỏi văn phòng, đầu tiên hắn liền gọi điện cho Lâm Nhã Hân, hỏi:
- Chị Hân, sự kiện kia chị chưa nói với bí thư Đường sao?
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Nói rồi, có chuyện gì thế? Lại có thay đổi gì hả?
Đỗ Long gượng cười nói:
- Hiện tại gặp phiền phức rồi, bí thư Đường muốn em đi tham gia nghi thức đào móng xây trường tiểu học…
Lâm Nhã Hân cười khanh khách nói:
- Tốt nha, hai anh em các người liền cùng đi chứ sao.
Sau ót Đỗ Long hiện ra mấy đường đen thui, hắn nói:
- Như vậy sao được, Đường Lệ Phượng cũng không phải ngu ngốc, tìm người giả mạo cũng chưa chắc đã qua khỏi ánh mắt của cô ta đâu.
Lâm Nhã Hân nói:
- Chị đây đã nghĩ hộ cậu một cái cớ vắng mặt rồi.
Đỗ Long nói:
- Đừng, nếu từ chối thì để chính Đỗ Long làm, không nên để Chu Dịch Thăng nói ra… Nghi thức đào móng xây trường em không có lý do gì để không đi. Trước tiên em sẽ gọi điện thăm dò một chút, xem vì sao cô ta lại muốn em đi rồi nói sau.
Lâm Nhã Hân cười một cách vui sướng khi người khác gặp họa, sau đó lại nói:
- Đại khái tối nay chị sẽ đến thành phố Thụy Bảo, đêm nay… chủ nhân có thể giúp nô tỳ hay không?
Đỗ Long nói:
- Vừa mới làm xong một vụ án, tạm thời không có việc gì, đêm nay sẽ chơi với chị thật vui nhé. Để em gọi điện cho Đường Lệ Phượng trước đã.
Sau khi Đường Lệ Phượng nhận được điện thoại của Đỗ Long thì cười nói:
- Đỗ Long, tôi biết ngay là cậu sẽ gọi cho tôi mà. Tôi biết cậu sẽ có nghi vấn, nhưng thực ra thì đây là quyết định của cá nhân tôi, hoặc có thể nói là thỉnh cầu… Đỗ Long, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện…
Nghe được giọng nhờ vả dịu dàng của bí thư thành ủy vừa tôn quý vừa xinh đẹp, kích thích tố sinh dục giống đực của Đỗ Long điên cuồng tràn lan, hưng phấn, kiêu ngạo, nhưng đồng thời linh trí của hắn lại càng không ngừng phát ra tín hiệu cảnh báo.
- Bí thư Đường, chị hạ lệnh đi, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Đỗ Long giả bộ hùng tâm vạn trượng nói.
Đường Lệ Phượng nói:
- Chuyện này nói qua điện thoại e rằng không ổn. Bệnh đau bụng của tôi lại có dấu hiệu tái phát rồi. Đỗ Long, tối nay tôi làm chút đồ ăn, cậu tới nhà tôi ăn cơm tối đi. Tôi sẽ từ từ giải thích cho cậu, thuận tiện cậu có thể xoa bóp hộ tôi một lúc được không?
Đỗ Long sảng khoái nói:
- Được mà, khoảng sáu giờ tôi sẽ tới. Bí thư Đường không cần quá tốn công sức, tôi ăn gì cũng đươc, chút nữa ngài gửi tin nhắn địa chỉ cho tôi nhé…
Tâm tình của Đường Lệ Phượng có chút phức tạp mà buông điện thoại xuống. Đây là lần đầu tiên cô chủ động mời một người đàn ông đến nhà. Mặc dù ở trong mắt cô, Đỗ Long chẳng qua chỉ là một tên nhóc hơi lớn một chút mà thôi…
Đường Lệ Phượng từng nghĩ tới việc gặp mặt Đỗ Long ở một chỗ khác chẳng hạn như khách sạn nào đó, nhưng cô cảm thấy dường như làm vậy cũng không ổn thỏa cho lắm. Nghĩ tới nghĩ lui tốt nhất vẫn là mời Đỗ Long tới nhà ăn một bữa. Đỗ Long đã giúp cô nhiều lần như vậy, cô cũng nên có một chút báo đáp lại phải không nào?
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Đỗ Long cuối cùng cũng rảnh rỗi, hắn bắt đầu ra tay dọn dẹp đám lưu manh vừa bị bắt hôm qua. Mặc dù phòng thẩm vấn cách âm rất tốt, nhưng những âm thanh kêu cha gọi mẹ vẫn thỉnh thoảng truyền ra như cũ. Một đám sau khi bị ném trở lại phòng giam thì đều giống như bùn nhão, so với khí khái lúc bọn chúng hùng dũng oai vệ rời đi thì quả thật khác xa đến mức làm trái tim người khác phải cảm thấy băng giá.
- Không xảy ra sự cố gì chứ nhỉ…
Các thành viên trẻ tuổi không tham dự thẩm vấn có chút lo lắng. Tổ trọng án bọn họ cùng đừng xảy ra phiền toái không thể thu dọn chứ, trong phòng giam mới tinh cũng không tìm ra một sợi tơ nhện để người khác thắt cổ cơ mà…
Thạch Siêu Vũ thản nhiên khi thấy chuyện quái di, nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, các cậu đã quên rồi sao? Trên tường trước đồn công an xã Mãnh Tú vẫn còn treo mấy lá cờ “Hoa Đà tái thế” đấy, những tên kia dù có chết đi nữa thì tổ trưởng của chúng ta cũng có thể khiến cho bọn chúng sống lại!
Mọi người ai nấy đều giơ ngón cái lên với Thạch Siêu Vũ, cái gì cũng không nói, chỉ tập trung lên mạng lướt web hoặc chơi trò chơi.