Lúc Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh kéo lùi xe đến cạnh máy mài đá bên ngoài hội trường thì hội mua bán công khai Myanmar mùa xuân kết thúc mỹ mãn, bên cạnh mười đài mài đá chật ních người chờ mài cùng với người xem vô cùng náo nhiệt.
- Chị Lâm, các chị cũng đến rồi sao?
Tô Linh Vân cứ tìm gặp bọn Lâm Nhã Hân, cuối cùng tìm ra rồi, Tô Linh Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nghênh tiếp, nói:
- Chị Lâm, việc đó… các chị bàn bạc qua chưa?
Lâm Nhã Hân biết Tô Linh Vân nói là chuyện gì, cô thở dài nói:
- Tiểu Vân, thật xin lỗi, những người kia thay đổi chủ ý rồi, bọn họ nói Thẩm Băng Thanh chộp nguyên liệu thô, mài nguyên liệu thô toàn bộ dựa vào may mắn. Bảng hiệu kia cô ấy đã không chộp được về thì có nghĩa là món nguyên liệu đó và cô ấy vô duyên… Người đấu giá đá đều rất mê tín… bảng hiệu đó thật sự bị Triệu tổng chộp được rồi.
Tô Linh Vân trên mặt không thể che nổi chút thất vọng, cô gật đầu, nói:
- Ừm, chín trăm tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi ngàn Euro, bảng hiệu vua của vụ chào bán công khai mùa xuân năm nay.
Lâm Nhã Hân an ủi:
- Nghe nói bảng hiệu vua của mua bán công khai Myanmar vẫn chưa từng bị lỗ, Tiểu Vân cô không cần quá lo lắng.
Tô Linh Vân buồn bã:
- Sao có thể không lo được chứ, mười tỷ đã đặt trên này rồi…
Lâm Nhã Hân thấy thế nói:
- Tiểu Vân, cô rất quan tâm đến Triệu tổng à…
Tô Linh Vân lắc đầu nói:
- Không, cái tôi lo lắng là anh ta làm liên lụy đến người khác, kéo một sợi tóc động đến cả người. Mười tỷ đó, nếu thua lỗ, đối với tập đoàn Thiên Nguyên và những người có liên quan đến tập đoàn Thiên Nguyên, đơn giản mà nói chính là ngày tận thế…
Lâm Nhã Hân cảm thấy tâm trạng thương người hận trời của Tô Linh Vân, nếu cô ấy biết được là Đỗ Long làm nên cạm bẫy lừa Triệu Ngọc Hoa, cho dù Đỗ Long từng vì cô ta mà bị đánh thành người thực vật, cô ta cũng sẽ không tha cho Đỗ Long đâu.
Lâm Nhã Hân trầm ngâm một chút, nói:
- Tiểu Vân, cô nếu thật sự lo lắng mài đá thất bại chi bằng ngay tại chỗ tập trung người đến đấu giá, lúc trước cạnh tranh nhiều như vậy, tìm một số người cùng hùn vốn không khó lắm, dựa vào sức mạnh của họ có thể giúp một chút cho các cô.
Tô Linh Vân cảm kích nói:
- Cảm ơn chị Lâm, tôi phải đi tìm ông Vương bàn bạc một chút.
Sau khi Tô Linh Vân đi Thẩm Băng Thanh nói:
- Chị Lâm, sao chị lại đưa ra chủ ý này giúp cô ta chứ? Chúng ta thật không dễ dàng gì mới làm cho tên họ Triệu ấy cắn câu.
Lâm Nhã Hân trả lời:
- Tôi là đang giúp cậu Long, lần này hắn làm quá tuyệt tình rồ., Cứ coi như tập đoàn Thiên Nguyên sụp đổ, Triệu Ngọc Hoa vẫn có thể làm chức cậu ấm của gã, vậy những người dựa vào tập đoàn Thiên Nguyên mà sống phải làm sao?
Tô Linh Vân không tìm Triệu Ngọc Hoa bàn bạc, cho thấy cô thật sự thất vọng về Triệu Ngọc Hoa, cái cậu Long đang muốn chính là kết thúc này, hắn đã đạt được.
Thẩm Băng Thanh suy tư một lúc rồi nói:
- Ừm, đúng là cái lý này, nhưng chúng ta có phải nên nói với Đỗ Long một tiếng?
Lâm Nhã Hân Nói:
- Tôi gọi điện liền cho hắn.
Điện thoại không thể gọi được, Lâm Nhã Hân đặt điện thoại xuống nói:
- Điện thoại hắn ngoài vùng phủ sóng, mặc kệ, cứ làm theo tôi nói, cậu Long nếu không thể hiểu được thì để tôi chịu trách nhiệm là được.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Hắn không phải là người không phân biệt trắng đen, cứ làm theo lời chị Lâm đi.
Hai người ở trong này bàn luận to nhỏ, bên ngoài càng ngày càng nhiều người nhận ra họ, có người gọi:
- Là Ngọc Mỹ Nhân! Là Ngọc Mỹ Nhân! Họ lại đến mài đá, người phía trước nhường đường một chút nhé!
Tiếng hô này kêu lên, không ngờ có không ít người đáp lại, mọi người nhanh chóng nhường đường, còn có người nhiệt tình lên phía trước giúp hội Lâm Nhã Hân lùi xe, không lâu sau không ngờ xuất hiện một máy cắt đá còn trống cho Thẩm Băng Thanh.
Thẩm Băng Thanh trước kia cắt đá đều là qua sự chỉ điểm của Đỗ Long, hiện giờ Đỗ Long không có đây, gã hết đường xoay xở, nguyên liệu thô cũng không thể tùy ý có thể cắt được. Tùy tiện cắt lệch một chút, nhỏ thì cắt hỏng một bộ phận ngọc tinh, tổn thất trên mấy trăm ngàn đến một triệu, nghiêm trọng thậm chí sẽ trực tiếp phá hỏng khối nguyên liệu thô. Mài đá chính là một thứ nghệ thuật sống.
Cũng may Vương Hằng Sinh rất nhanh cùng Tô Linh Vân đã tới, đi theo sau lưng còn có bọn Triệu Ngọc Hoa rất lơ đãng.
Lâm Nhã Hân và Tô Linh Vân cùng Vương Hằng Sinh nói vài câu, liền bàn thỏa đáng tất cả kế hoạch. Hai bên xuất ra hai kiện nguyên liệu thô mài đá ngay tại chỗ, trong bốn kiện nguyên liệu thô này bao gồm cả bảng hiệu vua chào bán công khai của năm nay, tảng đá điên khùng giá trị chín trăm tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi ngàn Euro.
Vương Hằng Sinh đứng trước máy cắt đá nói lớn:
- Sắp mài bốn kiện nguyên liệu thô, đều do vận may của Ngọc Mỹ Nhân mà mọi người công nhận tự mài. Giá trị của bốn kiện nguyên liệu này đều từ mười triệu Euro trở lên, trước khi mài đá, chúng tôi hy vọng có thể cùng mọi người chia sẻ vận may của chúng tôi, có ai muốn nhập cổ phần kiện nguyên liệu thô số 3965 sắp mài không?
Không có ai sẽ đem tiền kiếm được đem đưa cho người khác cầm đi, nhất là mài đá lại là một loại mạo hiểm rất cao. Thông thường mà nói chỉ có chủ hàng không nắm chắc lắm tình hình, hơn nữa trong tình hình nguyên liệu thô có giá cao mới có người chọn phương thức gia nhập cổ phần chia sẻ nguy hiểm hoặc lợi nhuận này.
Cho nên mọi người hết sức chờ mong vận may lúc Ngọc Mỹ Nhân mài đá. Lời Vương Hằng Sinh nói khiến mọi người sửng sốt, hiện trường im lặng như tờ, Vương Hằng Sinh sớm đã dự liệu đến sẽ xuất hiện tình huống này, ông mỉm cười nói:
- Mọi người phải nắm chặt cơ hội này, bốn kiện nguyên liệu thô này hiện giờ đã có tập đoàn Thiên Nguyên và Ngọc Mỹ Nhân đại diện tập đoàn Long Hân gia nhập cổ phần, bất kỳ người nào để vuột mất cơ hội gia nhập cổ phần cũng đừng nên hối hận.
Vẫn không có người nào lên tiếng, Vương Hằng Sinh đành phải nói:
- Được, xem ra mọi người không tin lão già này rồi, cháu Thẩm, cháu bắt đầu mài đá đi, từ chỗ này bắt đầu…
Máy cắt đá lên tiếng sột soạt, mảnh đá bay tán loạn, lúc một viên đá rơi xuống trên mặt đất, mọi người xung quanh đều hoan hô:
- Mài ra rồi! Vận may của Ngọc Mỹ Nhân thật lợi hại! Tôi chưa thấy cô ấy thất bại đâu!
Nguyên liệu cắt ra được Sư phụ Lưu tiếp nhận và đưa sang một bên, từ từ mài để lộ ra ngọc tinh. Kiện nguyên liệu thô thứ hai được đặt ở trên máy cắt đá phía trước Thẩm Băng Thanh, đây là nguyên liệu tập đoàn Thiên Nguyên mua được, một trong những kiện hàng mà Vương Hằng Sinh cho rằng khá là nắm chắc.
Hôm nay là ngày chào bán công khai cuối cùng, ban tổ chức biết rất nhiều người sẽ ở đây trước đám đông mài đá, do đó cho xe chuyên dụng hoãn thời gian khởi hành, nhưng cũng không quá lâu. Do đó bọn Thẩm Băng Thanh dùng thời gian rất gấp gáp, Thẩm Băng Thanh căn bản không có thời gian trọn vẹn để mài một kiện nguyên liệu thô.
Kiện nguyên liệu thô thứ hai vẫn đang mài, sau đó bèn giao cho sư phụ Trương tiếp tục mài. Lúc này kiện nguyên liệu thứ nhất bên kia truyền đến tiếng hoan hô lớn, ngọc tinh lộ ra là loại cao băng cao lục, ngay tại chỗ liền có người ra giá, nháy mắt liền vượt qua mười triệu Euro.
Thẩm Băng Thanh tiếp tục mài kiện nguyên liệu thứ ba, đây là kiện Đỗ Long chọn. Lúc này Vương Hằng Sinh lại lần nữa hỏi có ai muốn tham gia cổ phần không, kết quả tại chỗ có vô số cánh tay giơ lên, Vương Hằng Sinh dùng phương thức cạnh tranh lấy ra tám người ra giá cao nhất. Lúc tiền bọn họ được ghi vào sổ, bên kia Thẩm Băng Thanh đã truyền đến tiếng hoan hô mài đá, là loại Phỉ Thúy pha lê đỏ, đây là loại Phỉ Thúy vô cùng quý, tiền bọn họ vừa nhập vào lập tức tăng mấy lượt.
- Tôi tự ý chủ trương, một chút nữa khiến chủ nhân lỗ hơn trăm triệu tệ, chủ nhân nhất định sẽ tức giận trách phạt tôi.
Lâm Nhã Hân nhìn thấy chủ quyền khối Phỉ Thúy đỏ kia bị chia làm chục phần, Đỗ Long tổn thất vài lần lợi nhuận, trong lòng cô thầm nghĩ, cả người nóng ran lên…