- Xin chào Đỗ Long, tôi là Triệu Kiệt Luân- đại đội trưởng đội hình quận Hải Điến, anh ta là Vương Tuấn Huy - phó đội trưởng của đại đội chúng tôi, vụ án này do chúng tôi phụ trách. Thật đáng hổ thẹn, nhiều ngày như vậy mà vẫn không có chút tiến triển gì, ông Trịnh đề xuất mời vị cao thủ hình sự đến để giúp đỡ điều tra, chúng tôi cầu còn không được nữa là.
Đỗ Long cười nói:
- Các anh đừng khen tôi, so với những nhân viên điều tra lão làng như các anh, tôi vẫn còn non nớt lắm, hôm nay tôi chính là đến để học hỏi.
Trịnh Mẫn Kiệt lo lắng nói:
- Tôi nói các vị đừng chỉ cố nói chuyện, mau chóng điều tra đi!
Vương Tuấn Huy hơi nhún vai, hắn nói:
- Đỗ Long, anh muốn xem hiện trường trước hay là nghe giải thích của chúng tôi đối với vụ án này.
Đỗ Long nói:
- Hay là xem hiện trường trước đi.
Triệu Kiệt Luân gật gật đầu, quay đầu lại xé giấy niêm phong, anh ta đẩy cửa ra tiến vào phòng, Đỗ Long lại không lập tức theo vào, hắn ở ngoài cửa nhìn chung quanh một chút, chỉ thấy nơi này quả nhiên khắp nơi đều không gắn camera.
Đỗ Long hỏi:
- Bắc Kinh không có quy định các nơi vui chơi công cộng đều phải trang bị camera ở trên đường chính, lối rẽ sao?
Một người mang bộ dáng quản lý ở bên cạnh nói:
- Cái này... khu vui chơi chúng tôi là một nơi tư nhân, không thuộc nơi giải trí công chúng, chúng tôi phải đảm bảo quyền riêng tư của khách, cho nên chỉ gắn camera ở những nơi như cửa trước, cửa sau, tài liệu video buổi tối hôm đó đã giao cho đội hình sự rồi.
Đỗ Long ồ một tiếng, lại nói:
- Anh Trịnh, phòng riêng này là tự các anh chọn hay là nhân viên phục vụ tùy ý sắp xếp?
Trịnh Mẫn Kiệt nghi hoặc nói:
- Cái này...có liên quan đến vụ án sao? Lúc đó hình như là nhân viên phục vụ tùy ý sắp xếp.
Đỗ Long gật gật đầu, không nói gì, cuối cùng hắn tiến vào phòng riêng, đây chính là một phòng karaoke được trang trí tương đối xa hoa, không có gì là nơi đặc biệt, ánh mắt của Đỗ Long nhìn qua gian phòng, hỏi:
- Anh Trịnh, tối hôm đó anh ở vị trí nào?
Triệu Kiệt Luân từ trong tệp văn kiện lấy ra một bức phác họa thủ công, nói:
- Căn cứ vào miêu tả của Trịnh công tử và người khác ở hiện trường, chúng tôi vẽ đại khái vị trí của họ khi tỉnh lại.
Đỗ Long cầm lấy xem, chỉ thấy trong bức vẽ có mấy nét phác họa đơn giản của người trên ghế sôpha, bên cạnh ghi chú tên họ.
Đỗ Long nhìn thoáng qua nói:
- Tất cả đều đang ngủ rồi? Tình huống này rất không bình thường.
Vương Tuấn Huy nói:
- Chúng tôi cũng đã từng hỏi vấn đề này, câu trả lời của mấy người Trịnh công tử là uống nhiều rượu, lúc báo án cốc rượu ở hiện trường và các đồ vật đã được nhân viên phục vụ thu dọn quét rửa sạch sẽ, chúng tôi đã muốn lấy máu của mấy người Trịnh công tử để kiểm nghiệm, nhưng lại bị từ chối.
Đỗ Long nhìn về hướng Trịnh Mẫn Kiệt nói:
- Tại sao lại từ chối?
Trịnh Mẫn Kiệt vò lên đầu, cười khổ sở nói:
- Cái này...không phải là tôi từ chối, tôi cũng không hiểu tại sao...
Vương Tuấn Huy giải thích:
- Là Bành Chí Vĩ Bành công tử từ chối phối hợp điều tra, lúc đó bọn họ đều say khướt, những người khác cũng ầm ầm đi theo, nên không hoàn thành công việc lấy chứng cứ.
Đỗ Long cau mày, hắn cảm nhận ra chỗ khó xử của bọn Vương Tuấn Huy, người như Trịnh Mẫn Kiệt đều có lai lịch rất lớn, họ không chịu phối hợp với cục công an quả thật cũng khó giải quyết. Người trong đội hình sự hoan nghênh Đỗ Long đến giúp đỡ như vậy, chỉ sợ không chỉ là xem trọng năng lực của hắn trên phương diện hình sự.
Đỗ Long cũng không biết Bành Chí Vĩ là người như thế nào, cho nên anh trực tiếp hỏi:
- Anh Trịnh, Bành Chí Vĩ này có khả năng lấy ngọc bội đi không?
Trịnh Mẫn Kiệt lắc đầu nói:
- Không thể, nhà tiểu Vĩ không thiếu tiền, hắn không cần phải lấy đồ của tôi.
Đỗ Long cúi đầu nhìn bản vẽ một chút, nói:
- Anh Trịnh, tôi nhớ anh đã nói, lúc đó các anh đầu tiên khiêu vũ trong sàn nhảy, sau đó tự mình chọn một hai cô gái đến hát karaoke đúng không?
Trịnh Mẫn Kiệt nói:
- Đúng vậy, tôi có nói như vậy.
Đỗ Long nói:
- Theo như cách nói của anh, thì tỉ lệ cô gái trong phòng riêng đó sẽ không chỉ là một với một, trong bức phác họa tôi nhìn thấy lại là một với một, lẽ nào có người bỏ đi trước rồi?
Trịnh Mẫn Kiệt nghĩ lại nhìn lên, anh ta nói:
- Đúng vậy, làm sao mà dường như thiếu đi một hai người ...Tôi nhớ rõ ràng là tiểu Bành và tiểu Lương dẫn theo hai cô gái...cô gái đi lên, trong đó một cô còn rất..ừ...
- Còn rất gì?
Đỗ Long truy hỏi.
Trịnh Mẫn Kiệt ấp úng không chịu nói, Đỗ Long biết gã có băn khoăn, liền kéo gã qua một bên, nhỏ tiếng nói:
- Đừng ấp úng nữa, những chi tiết mà các anh che dấu có thể đều là mấu chốt phá án, mau nói nhỏ với tôi.
Trịnh Mẫn Kiệt nhỏ giọng nói:
- Trong đó có một cô tuổi còn rất nhỏ, có thể chưa đến 16 tuổi...cậu nhất định không được nói ra đâu, đây là trái với pháp luật đấy...
Đỗ Long cáu quá nói:
- Đã biết trái với pháp luật, lúc đó sao còn không ngăn cản?
Trịnh Mẫn Kiệt ngượng ngùng không dám trả lời, Đỗ Long tiếp tục truy hỏi:
- Anh có cái gì có thể nhớ lại không? Lúc đó rốt cục có bao nhiêu cô gái ở trong phòng?
Trịnh Mẫn Kiệt trầm tư suy nghĩ một lúc, nói:
- Có lẽ là 6 cô gái...
Đỗ Long quay đầu lại nói với Triệu Kiệt Luân:
- Đội trưởng Triệu, các anh chỉ điều tra 4 cô gái đúng không?
Triệu Kiệt Luân nói:
- Chúng tôi không chỉ điều tra 4 cô gái, nhưng chúng tôi luôn cho rằng trong phòng chỉ có 4 cô...Hai cô được che dấu có gì đặc biệt sao?
Tim Trịnh Mẫn Kiệt như nhảy lên cổ họng, chỉ nghe thấy Đỗ Long nói:
- Anh ấy uống say, nhớ không rõ ràng lắm, các anh phải một lần nữa tìm Lương Nghị và Bành Chí Vĩ để hỏi lại.
Triệu Kiệt Luân gật gật đầu, nói:
- Tôi sẽ đi liên hệ, nhưng khi nào thì bọn họ đến để phối hợp điều tra thì khó nói lắm.
Đỗ Long phác họa lại bức tranh của hiện trường cho Vương Tuấn Huy, bắt đầu tiến hành điều tra trong phòng riêng.
Triệu Kiệt Luân đợi hai người đi rồi lui sang một bên gọi điện cho Lương Nghị, Đỗ Long rất nhanh đã dạo qua một lượt trong căn phòng, thậm chí ngay cả toalet cũng không bỏ qua, đáng tiếc là chẳng phát hiện cái gì.
Đỗ Long muốn xem xét tỉ mỉ tài liệu mà nhóm Vương Tuấn Huy đã điều tra được.
Đại đội hình sự vì vụ án này mà phải làm không ít công việc, nhưng lại có việc không được phép, chủ yếu là nhân viên liên quan phức tạp, bối cảnh thâm hậu, bất luận là ông chủ nơi giải trí Lam Thiên này hay là Trịnh Mẫn Kiệt bọn họ, đều không phải là thứ đội hình sự có thể làm và quyết định, trong vụ án này, ngay cả những lời khai của cô gái cũng có vấn đề, chứ đừng nói đến đám Trịnh Mẫn Kiệt.
Tuy nhiên những công việc trước đây của các cảnh sát hình sự cũng không phải là không có giá trị, sau khi Đỗ Long tỉ mỉ xem xét những tài liệu hiện có, quẳng xuống những lời khai chưa biết đâu đúng đâu sai, đối với sự việc này có thể hiểu tương đối toàn diện.
Lúc Đỗ Long ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đều nhìn hắn, Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
- Nhìn tôi cũng vô dụng thôi, vụ án này quả thực một chút manh mối cũng không có, đội trưởng Triệu, tôi cảm thấy những ghi chép này đều có vấn đề, có thể phải gọi tất cả những nhân viên có liên quan tới vụ án đến một lần nữa, tôi muốn đích thân hỏi bọn họ một vài vấn đề.
Trên mặt Triệu Kiệt Luân tỏ ra khó xử, Đỗ Long lại không quan tâm nói:
- Đội trưởng Triệu nếu không có ý kiến, anh Trịnh, bắt đầu từ anh đi, tôi cần một căn phòng yên tĩnh. Đội trưởng Triệu, những cái đó tạm thời coi như xong, những cô gái liên quan tới vụ án phải tìm đến đúng không? Làm ơn hãy tìm bọn họ đến đây, đợi sau khi tôi hỏi xong anh Trịnh, thì đến các cô ấy.