Đó là thi thể của một người phụ nữ trung tuổi bị cháy biến dạng, thân thể đã chướng lớn, vừa thấy liền biết người này không phải Đỗ Long hay Hàn Ỷ Huyên, vì thế trong lòng mọi người tuy trầm xuống, nhưng vẫn nuôi hy vọng như trước.
Đội cứu viện tiếp tục tiến hành, khoảng nửa giờ sau, mọi người phát hiện một cổ thi thể của một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi bị đè chết trong đống đổ nát, nhìn cổ thi thể này, Thạch Siêu Vũ cho rằng người ngày chính là người kêu cứu mạng lúc sụp đổ.
Không khí tại hiện trường càng lúc càng căng thẳng, mọi người lại phát hiện một cổ thi thể lạnh như băng, sau khi đống đổ nát được dọn sạch như mảnh đất bằng, vẫn không phát hiện thấy bóng dáng của Đỗ Long và Hàn Ỷ Huyên.
Mọi người thấy thế không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ đám người Đỗ Long trốn được ra sao? Chuyện này không có khả năng?
Phóng viên đài Trung ương đứng trước ông kính, truyền cảm nói:
- Tất cả mọi người rất quan tâm tới an nguy của anh hùng, nhưng mọi người đều thấy được đống đổ nát sau lưng tôi đều được dọn sạch, nhưng vẫn chưa phát hiện bóng dáng anh hùng của chúng ta và nữ phát thanh viên đài truyền hình tỉnh Thiên Nam – Hàn Ỷ Huyên. An nguy của họ liên quan tới tâm tư người xem truyền hình cả nước, vì thế chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện cho bọn họ. . .CCTV sẽ liên tục đưa tin tình hình tại hiện trường cứu viện đến với mọi người. . .
- Người chết chính là chủ hộ và vợ chủ hộ.
Trưởng đồn công an khu vực đi vào hiện trường trợ giúp giải quyết tình hình, giới thiệu nói:
- Người nhà này buôn bán dưa chua, trong nhà ông ta có một cái hầm xây dựng phi pháp, công an liên tục nhắc nhở nhưng bọn họ không chịu lấp hầm, ngược lại giấu miệng hầm vào phòng ngủ. . .
Những lời nói tiếp theo của vị trưởng đồn công an này nói đã không còn người nghe, lập tức nghe được có người tru lớn:
- Phía trước có một cái hầm, mọi người tiếp tục đào đi!
Rất nhanh, một lượng lớn gạch ngói đổ xuống đã được dọn sạch, phía dưới lộ ra hai khối mặt đất lõm xuống, sau khi mọi người nhìn mặt đất sụp xuống trong lòng đều có chút hoảng sợ, lầu gác nặng nề đè xuống như vậy, người phía dưới có thể sống sao?
- Tiếp tục tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Chủ tịch Quốc hội– Nhạc Nhật Tân đích thân tới hiện trường cắn răng nói. Mọi người tiếp tục triển khai cứu viện, dùng dây từ từ kéo sàn gác bị sập lên, bên trong đống hoang toàn, rõ ràng thấy được ba người dính đầy bụi, bọn họ vẫn không nhúc nhích, khiến người tham gia cứu viện đều tập trung tư tưởng.
- Đều còn sống!
Một chiến sĩ cảnh sát trang bị vũ trang đi đầu xuống trước, sau khi bắt mạch cho ba người lập tức lớn tiếng hò reo. Cả người Bạch Nhạc Tiên mềm nhũn, tê dại ngã xuống ghế, nhưng tâm tình cô lại nhảy cuồng lên, dòng nước mắt hạnh phúc thoáng chốc từ hai mắt chảy ào ào ra ngoài.
Rất nhiều người ở hiện trường vì thấy đám người Đỗ Long còn sống mà rơi lệ, Lâm Nhã Hân ngay bên cạnh Bạch Nhạc Tiên, cô lúc đó cũng hạnh phúc đến mức mặt tràn đầy nước mặt, sau đó ôm chầm lấy Bạch Nhạc Tiên, cô kích động đến mức cả người phát run, miệng không tự chủ được lẩm bẩm nói:
- Thật tốt quá. .. Cậu ấy còn sống, thực sự quá tốt. . .
Thời khắc phóng viên CCTV thông qua TV truyền tin anh hùng còn sống khắp cả nước, không biết có bao nhiêu người vui mừng hò reo, cũng không biết bao nhiêu người hạnh phúc chảy nước mắt.
Ở Bắc Kinh, Nhạc Băng Phong kích động ngã nhào trên ghế salon, bưng mặt khóc trong vui sướng, mẹ Lưu cũng xem TV, bà thở phào một hơi, vuốt ve mái tóc của Nhạc Băng Phong, bà âm thầm vui mừng thay Nhạc Băng Phong.
Ở một nơi không rõ tên là gì, mẹ của Đỗ Long – Thi Vân Cẩm cũng đang xem TV, thấy Đỗ Long còn sống, bà kích động nắm chặt nắm tay, thầm nghĩ:
- Không hổ là con ngoan của tôi, khá lắm! Nhất định phải sống tốt. . .
Ở một nơi xa xôi khác, Đỗ Khang đang ngồi uống trà cùng vài người, lúc đó có người hưng phấn chạy tới nói với Đỗ Khang:
- Trưởng phòng Đỗ, Đỗ Long anh ấy còn sống, đã cứu được ra rồi!
Khuôn mặt Đỗ Khang khẽ co giật, sau đó ông bình tĩnh nói:
- Biết rồi, không cần phải nói, đừng tới quấy rầy chúng ta nữa.
Sau khi thủ hạ hưng phấn đi ra, Đỗ Khang mỉm cười nói với mấy người đang ngồi uống trà cùng, nói:
- Để mấy vị chê cười, thôi, chúng ta uống trà đi!
Đỗ Khang bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, tuy ông cực lực khắc chế tâm tình của mình, nhưng đôi tay ông lại khẽ run rẩy bộc lộ tâm tình kích động, mọi người nhìn nhau cười, cũng giơ chén trà lên, một người trong đó cười nói:
- Chúng ta lấy trà thay rượu, cạn chén vì sự bình an của anh hùng!
Keng, mấy chén trà chạm vào nhau, sau đó mọi người uống một hơi cạn sạch. . .
Tại Thượng Hải, Tô Linh Vân đang họp thì di động đột nhiên nhận được tin nhắn, di động trên bàn hội nghị rung lên, cô đưa mắt liếc nhìn một cái, liền thấy nội dung tin nhắn là tin tức mới nhất mình chú ý tới: Anh hùng - Cảnh sát Đỗ Long hôn mê bất tỉnh dưới tầng hầm ngầm đã được cứu sống, qua kiểm tra triệu chứng, hiện tại không có nguy hiểm tới tính mạng. . .
Trên mặt Tô Linh Vân nhếch lên tia tươi cười, thủ hạ của cô đều cảm thấy tò mò, Tô Linh Vân luôn luôn yêu cầu mọi người tắt di dộng trong khi họp, hơn nữa bản thân cô cũng làm người gương mẫu, hôm nay vì sao có lại mở điện thoại trong khi họp?
Vô số người quan tâm đến Đỗ Long, liên tục cảm thấy may mắn vì hắn được cứu an toàn, ở hiện trường các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang cẩn thận nhấc gạch trên đám người Đỗ Long, cứu lên đầu tiên là một cô gái dùng khăn trắng quấn đầu, căn bản không thấy rõ mặt cô, mọi người vội vàng đưa cô lên cáng, rồi lập tức mang đến bệnh viện.
Người thứ hai được đưa lên là Đỗ Long, miệng mũi hắn chảy máu đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, thoạt nhìn cũng rất kinh khủng, nhưng bác sĩ qua bước đầu kiểm tra nói hắn không có nguy hiểm tới tính mạng, lúc này mọi người mới yên lòng.
Cứu lên cuối cùng là một cô gái, trên trán cô bị một vết thương chảy không ít máu, Lưu Đức Phức vừa nhìn thấy cô gái liền lo lắng gọi liên hồi:
- Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, cô không sao chứ?
Một người mặc áo khoác trắng đẩy y ra một chút, nói:
- Cô ấy bị chảy máu quá nhiều, cần khẩn cấp truyền máu cứu người, anh là gì của cô ấy? Anh biết cô ấy nhóm máu gì chứ?
Lưu Đức Phức vội vàng hỏi:
- Tôi. . .Tôi là bạn của cô ấy, tôi biết cô ấy nhóm máu A, bác sĩ, cô ấy là trụ cốt của đài truyền hình chúng tôi, các vị nhất định phải cứu cô ấy!
Đỗ Long chỉ bị chút nội thương, sau khi bỏ vật nặng đè trên cơ thể ra, nội lực trong cơ thể hắn chắc chắn sẽ tự động vận chuyển lại, còn chưa đưa đến bệnh viện hắn liền tỉnh lại, Thạch Siêu Vũ đã đỏ bừng hai mắt thấy thế liền vui mừng nói:
- Đại đội trưởng, anh tỉnh rồi thực sự quá tốt.
Đỗ Long khẽ ngưng thần, phát hiện mình đang nằm trên cáng cứu thương được người mang đi, Đỗ Long nhớ lại chuyện phát sinh trước khi hôn mê, hắn muốn đưa tay sờ lên trán, phát hiện mu bàn tay của mình bị kim châm, hắn nhíu màu, hỏi:
- Các cô ấy thế nào?
Thạch Siêu Vũ vui vẻ đáp:
- Các cô ấy đều sống, bác sĩ nói sau khi cứu chữa hẳn là không việc gì.