- Hiệu trưởng Hà, ông hãy dẫn chúng tôi vào giới thiệu một chút tình hình trường học.
Hiệu trưởng Hà kích động trả lời một tiếng, đầu tiên khom mình cúi chào mọi người nói:
- Tôi đại diện cho tất cả giáo viên và học sinh xã Mãnh Tú cảm ơn mọi người!
Thấy một người già như vậy hành lễ với mình, Tô Linh Vân vội vàng bước lên đỡ ông, nói:
- Hiệu trưởng Hà, ông mau đứng lên. Chúng tôi chỉ là tận chút sức nhỏ thôi. Chúng tôi không nhận nổi lễ lớn như vậy đâu…
Hiệu trưởng Hà nhếch môi cười nói:
- Mọi người là đại ân nhân của bọn trẻ, ai nói chịu không nổi? Trường tiểu học Xã Mãnh Tú được xây dựng từ những năm tám mươi. Lúc ấy nó đẹp là thế. Hơn ba mươi năm qua đi, vẫn không có tiền tu sửa. Ngôi trường xinh đẹp như thế cuối cùng lại biến thành bộ dạng này…
Chung Lâm Hoa thúc giục nói:
- Hiệu trưởng Hà, bây giờ không phải lúc nói những điều này. Ông mau dẫn mọi người vào thăm quan chút đi.
Hiệu trưởng Hà gật đầu, nói:
- Được, mọi người đi theo tôi. Thật ra cũng không có gì đẹp đẽ, mục nát tả tơi hết rồi. Nhìn bọn trẻ học ở nơi như thế này, thật đau lòng quá…
Tiếng kêu két két chói tai của chiếc cửa sắt được đỡ rời ra. Trục quay của nó đã hỏng rồi. Sau khi bước vào cửa chính trường học, mọi người liền đi tới trước sân thể dục rải đá vụn. Một đầu sân còn dựng một cây gậy trúc làm cột cờ.
Khung bóng rổ thường thấy trong sân thể dục trường học căn bản không thấy bóng dáng. Một loạt đầu gỗ dài và lớp học cổ xưa giống như cái trường học sắp hàng bên cạnh sân thể dục. Trên bức tường gỗ rách nát có rất nhiều khe hở. Từ bên ngoài nhìn thẳng vào trong, có thể nhìn rõ có rất nhiều mảnh ngói vụn ở trên bàn và trên mặt đất. Chúng đều là từ mái nhà rơi xuống.
Gạch trên mái nhà phòng học vỡ nát ngổn ngang. Thậm chí có thể nhìn thấy rõ lỗ thủng. Nếu như mưa to gió lớn, thật không biết những đứa trẻ đang học bài sẽ gặp phải chuyện gì…
Đường Lệ Phượng nói:
- Mọi người đều thấy rồi đấy, phòng học trường tiểu học xã Mãnh Tú đã rách nát quá rồi. Không ai biết được nó có thể kiên trì tới khi nào. Những đứa trẻ học bài trong này bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Cho nên xây dựng trường tiểu học xã Mãnh Tú so với các trường tiểu học khác càng thêm cấp bách. Vì thế hy vọng xây dựng trường tiểu học của tôi là ở xã Mãnh Tú, những trường tiểu học khác sắp tới sẽ từng bước triển khai.
Tô Linh Vân thở dài:
- Tiếc là hơn mười ngày nữa là tới khai giảng. Chỉ sợ trường học như mong muốn không thể hoàn công trong thời gian ngắn như thế.
Đường Lệ Phượng nói:
-Tôi đã họp thương lượng với lãnh đạo các xã, thị trấn, thôn rồi. Tạm thời sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cho học sinh đến học ở nơi an toàn. Chẳng hạn như chính quyền xã Mãnh Tú sẽ chuẩn bị phòng học tạm thời cho các cháu. Cho dù đi học, các học sinh cũng không cần phải ngồi học ở trong phòng học cũ nát thế này.
Tô Linh Vân vuốt cằm nói:
- Uhm, như vậy là tốt rồi.
Đường Lệ Phượng nói:
- Chúng ta bây giờ đến địa chỉ trường học mới đi. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi chúng ta đến tiến hành nghi thức khởi công thôi.
Tô Linh Vân than nhẹ một tiếng, muốn nói lại thôi. Chu Chí Viễn không khách khí nói:
- Bí thư Đường, trường học sớm xây dựng một ngày, các em học sinh sớm một ngày được học trong phòng học mới. Các cô sẽ không vì nghi thức khởi công mà chậm trễ xây dựng chứ?
Đường Lệ Phượng cười nói:
- Không có chuyện đó đâu. Kế hoạch là hôm nay khởi công, mọi người nhiệt tình ủng hộ. Cho nên cũng sẽ không chuyện vì nguyên nhân gì mà chậm trễ.
- Vậy mau đến chỗ trường học mới tiến hành nghi thức đi.
Đỗ Long thúc giục nói:
- Hôm nay giờ lành là mười một rưỡi trưa, phải nhanh chóng hoàn thành nghi lễ trước giờ đó.
Rốt cuộc là có giờ lành hay không ai cũng không chắc. Tuy nhiên Đường Lệ Phượng quả nhiên không trì hoãn nữa. Dẫn mọi người đến một mảng đất lớn trống bên cạnh xã Mãnh Tú. Các nhân công đưa cho mấy vị lãnh đạo, Lâm Nhã Hân và những nhà đầu tư khác một cái xẻng sắt. Đường Lệ Phượng dẫn đầu, Đỗ Long tiếp lượt. Mỗi người xúc một ít đất ở chỗ theo chỉ định. Các phóng viên lần lượt chụp ảnh các lãnh đạo tham gia nghi thức khởi công và đích thân lấp đất.
Sau khi mọi người bày xong, máy ủi đất xúc một cái hố. Lực xúc của nó là một khối đất lớn. Sau đó nó đem các tấm bia có khắc chữ khởi công và danh sách người quyên góp kẹp ruybăng kéo xuống. Các lãnh đạo lại lấy xẻng xúc chút đất đắp lên. Nghi thức khở công hoàn thành thuận lợi. Mọi người hoan hô và vỗ tay vang dội.
Đường Lệ Phượng đọc bài diễn thuyết ngắn gọn. Đứng ở trên bục cô nhìn thấy Đỗ Long xuất hiện phía sau đám đông. Đường Lệ Phượng cảm thấy yên tâm. Đợi khi nào đó tìm cơ hội để mình và Đỗ Long, Chu Dịch Thăng ngồi cùng nhau tâm sự.
Sau khi nghi thức khởi công hoàn thành, không bao lâu là đến mười một rưỡi trưa. Chính là thời gian mà Đỗ Long lúc nãy nói là giờ lành. Trên bầu trời đột nhiên bay tới một đám mây đen, cuồng phong gào thét. Một trận mưa phùn bay lả tả xuống dưới, mọi người đều rời khỏi công trường. Đường Lệ Phượng nghe rõ Chu Dịch Thăng lớn tiếng nói:
- Nhìn đấy, tôi nói không sai chứ? Cũng may nghi thức hoàn thành trước giờ lành.
Sau một trận hỗn loạn, mọi người về tới căng tin của xã Mãnh Tú. Đường Lệ Phượng vội vàng tiếp đón mọi người ngồi, rồi đột nhiên phát hiện Chu Dịch Thăng không biết đi đâu rồi. Đợi mọi người ngồi đàng hoàng, y mới thản nhiên từ bên ngoài bước vào, tóc đều bị dính ướt.
Chu Chí Viễn cười nói:
- Chu tiên sinh, Anh làm sao lại bị xối thành ướt sũng rồi hả? Chẳng phải anh đã sớm đoán trời sẽ mưa đấy sao?
Đã đổi thành Chu Dịch Thăng do Lý Văn Quân đóng giả. Dưới sự chỉ điểm của di động Đỗ Long, cười nói:
- Làm phiền Chu tổng quan tâm, người tính không bằng trời tính. Tôi chỉ là không cẩn thận lạc đường mà thôi.
Chu Chí Viễn cười nhạo nói:
- Không phải chứ? Chỉ có một con đường cũng có thể lạc ư? Tôi thấy Chu tiên sinh là thừa dịp Thẩm tiểu thư không ở bên cạnh, nên trốn đi săn dã thú phải không?
Chu Dịch Thăng cười nói:
- Chu tổng thật sự là hiểu tôi. Điều này làm cho tôi nhớ tới một câu tục ngữ. Nói như thế nào nhỉ. Uhm, kẻ đê tiện thì xem người khác đều đê tiện, kẻ xấu xa xem người khác cũng xấu xa? Uhm, ý nghĩa đại khái như thế nhỉ.
Chu Chí Viễn sắc mặt hết sức khó coi. Gã ta đang muốn tìm cách mỉa mai lại. Đường Lệ Phượng cười nói:
- Tài ăn nói của Chu tiên sinh thật không tệ. Không biết tửu lượng như thế nào. Hôm nay mọi người tuyệt đối đừng khách khí. Đồng chí nữ có thể thoải mái, đồng chí nam không say không về nhé!
Đỗ Long ngồi ở một bàn khác trong lòng cười thầm. Đường Lệ Phượng cố ý muốn để Chu Dịch Thăng uống say ư, đáng tiếc chị ta đã tính nhầm. Hôm nay có hắn trông nom, Chu Dịch Thăng có thể không dễ dàng lộ ra sơ xót như vậy.
Chu Chí Viễn khiêu chiến với Chu Dịch Thăng trước tiên. Gã này dường như luôn xem nhẹ đối thủ. Lúc này đây cũng không ngoại lệ. Lý Văn Quân tửu lượng cũng không kém, ngang sức với Chu Chí Viễn. Cuối cùng Chu Chí Viễn sợ mình uống rượu say sẽ mất mặt. Dưới sự khuyên bảo thuộc hạ, gã ta mới ngừng công kích. Trong mắt mọi người, Chu Dịch Thăng rõ ràng lại thắng một ván.
Sau khi ăn xong, vẫn có thời gian nghỉ ngơi. Tuy nhiên mọi người đều không có tâm tư nghỉ. Đường Lệ Phượng tìm cơ hội gọi Chu Dịch Thăng sang một bên, lại vẫy tay với Đỗ Long. Sau đó nói với Chu Dịch Thăng:
- Chu tiên sinh, tôi giới thiệu với anh một người. Vị này chính là Đỗ Long Đỗ cảnh quan, đội trưởng tổ trọng án Cục công an thành phố Thụy Bảo. Là sở trưởng trước của Đồn công an xã Mãnh Tú. Đỗ sở trưởng là một vị cao thủ hình sự, vụ án qua tay cậu ta không có chuyện không phá được.