“Đỗ Long, ba và mẹ con có việc nên về trước, con sống cho tốt, không cần lo cho ba mẹ, chúc con năm mới vui vẻ…”
Đỗ Long im lặng gửi tin nhắn cho ba mình:
“Biết rồi, con không làm phiền thế giới của hai người đâu. Chúc ba mẹ năm mới vui vẻ!”
Nếu không nhà không còn ai, vậy trở về cũng không có ý nghĩa gì nữa, nếu thế thì… Mình nên đến đâu đón năm mới đây?
Lâm Nhã Hân cùng đón năm mới với Hồ Hiểu Đông ở thành phố Ngọc Minh. Vốn dĩ cô muốn đưa Hồ Hiểu Đông đến thành phố Lỗ Tây đón năm mới, nhưng vì lúc đó lại có việc nên không đi được. Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cũng đi Giang Tây đón tết, trước mắt Đỗ Long chỉ còn một lựa chọn, lựa chọn đó khiến tim hắn đập thình thịch…
Đường Lệ Phượng là Phó Chủ tịch thành phố, gần sang năm mới, cô có thể không có cách nào ở nhà an ổn đón tết. Sáng sớm hôm nay cô đi khắp nơi chúc tết, mặc dù có người cảm thấy Đường Lệ Phượng là phụ nữ nên muốn để cô nghỉ ngơi nhiều một chút. Song cô cảm thấy trong lòng trống vắng, sợ ở nhà một mình quá khó chịu nên lao đầu vào công việc, bận đến đêm hôm khuya khoắt mới kéo một thân mệt mỏi về nhà.
Ánh đèn sáng rực trong phòng khiến lòng cô chợt căng thẳng, không khỏi cực kỳ vui mừng. Đường Lệ Phượng có chút khẩn trương lên tiếng:
– Ai?
Đỗ Long hóa trang thành Chu Dịch Thăng bước ra từ bếp, trong tay bưng một chén sủi cảo nóng hổi. Hắn cười ấm áp với Đường Lệ Phượng, nói:
– Tiểu Phượng Nhi, sao em về trễ thế, anh làm chút sủi cảo cho em, ăn lúc nóng cho ngon.
Vô số ý nghĩ biến chuyển trong lòng Đường Lệ Phượng, cảm xúc hỗn độn khôn cùng. Nhưng rồi cô cố kiềm nén xúc động, thản nhiên nói với Đỗ Long:
– Thì ra là anh, tôi còn tưởng trong nhà có trộm chứ.
Đỗ Long không để ý thái độ của cô, cười nói:
– Xem kìa, lại giận anh rồi. Chẳng phải chúng ta đã nói qua rồi sao, anh có việc của mình nên không thể ở bên em suốt được.
Đường Lệ Phượng cuối cùng không kiềm được, mắt ngấn nước hét lên với hắn:
– Nhưng hôm nay là ba mươi tết, tôi tìm anh cả tuần rồi! Điện thoại không gọi được, gửi thư cũng không hồi âm. Tôi không biết anh ở đâu cả, cũng không biết anh có còn… sống hay không…
Đỗ Long đặt chén sủi cảo lên bàn trà, bước đến ôm Đường Lệ Phượng vào lòng, cô vùng vẫy nói:
– Buông tôi ra, anh là đồ khốn kiếp!
Đỗ Long nào chịu buông tay, hắn nói:
– Tên khốn kiếp anh thích Bí thư xinh đẹp là em đấy, à không, hiện giờ thăng cấp thành Phó chủ tịch thành phố rồi…
– Có anh mới thăng cấp ấy!
Tâm tình Đường Lệ Phượng dần dần chuyển biến tốt khi được Đỗ Long an ủi, biểu hiện khi nãy chẳng qua chỉ là làm nũng mà thôi. Cô vùi mặt vào ngực hắn cảm nhận hơi ấm cùng vòng tay siết chặt. Đường Lệ Phượng thổn thức:
– Anh là đồ bại hoại, anh biết người ta nhớ anh nhiều lắm không?
Đỗ Long nói:
– Anh biết chứ, đương nhiên biết. Tiểu Phượng Nhi của anh ngày nào cũng nhớ anh, nhưng anh quả thực rất bận, nếu không ngày nào anh cũng ở nhà nấu cơm đợi em về rồi.
Đường Lệ Phượng tham lam một chút, nói:
– Không thèm, chẳng lẽ anh muốn em nuôi sao?
Đỗ Long cười:
– Thực ra anh rất ngưỡng mộ đàn ông Myanmar. Bọn họ chẳng những có thể lấy rất nhiều vợ mà còn không cần làm việc nữa, chỉ cần ngày nào cũng ở nhà trông con là được.
Đường Lệ Phượng nhéo hắn một cái, cảnh cáo:
– Anh dám!
Đỗ Long cười nói:
– Mơ mộng chút cũng không được à? Mau ăn sủi cảo đi, anh tự gói đấy.
Đường Lệ Phượng nghi ngờ hỏi:
– Không phải anh rất bận ư? Lấy đâu ra thời gian mà gói sủi cảo?
Đỗ Long cười đáp:
– Hôm nay vừa hoàn thành một nhiệm vụ, mọi người họp lại cùng gói sủi cảo ăn. Kết quả làm nửa chừng lại có nhiệm vụ mới, làm xong anh vội đem theo một ít sủi cảo đến cho em ăn thử.
Đường Lệ Phượng ngồi trên ghế sofa, gắp một miếng sủi cảo đến trước miệng thổi. Cô hỏi:
– Còn anh? Anh ăn gì chưa?
Đỗ Long cười đáp:
– Ăn cơm tối rồi, bữa khuya thì chưa, hay là em cắn một miếng anh cắn một miếng?
Mặt Đường Lệ Phượng nóng ran, cô nói:
– Anh không sợ dính nước bọt của em à?
Đỗ Long ngắt mông cô một phát, nói:
– Bộ anh ăn qua còn ít sao?
Đường Lệ Phượng hừ nhẹ một tiếng, trong lòng thấy ấm áp cắn một miếng, chậm rãi thưởng thức trong miệng. Cô khen:
– Ừm, mùi vị không tệ, vỏ bánh dai, nhân rất đã miệng. Ngon quá!
Đỗ Long rất đắc ý nói:
– Anh tự nhào bột bánh đấy, giỏi không?
Đường Lệ Phượng gật đầu, đưa nửa miếng sủi cảo còn lại đến trước miệng Đỗ Long nói:
– Đây, nước bọt đến này, ăn nước bọt em rồi thì phải nghe lời em đó.
Đỗ Long há miệng ăn sủi cảo, cười nói:
– Vậy chúng ta thi xem ai ăn nhiều nước bọt hơn!
Đường Lệ Phượng bật cười:
– Không thèm thi với anh, chỉ cần ăn một cái này là thấy hiệu quả rồi!
Đỗ Long nhanh nhẹn nuốt gọn miếng sủi cảo, nói:
– Xem ra em hiểu rất rõ ai ăn nhiều nước bọt hơn đấy.
Đường Lệ Phượng đúng là rất đói, cô không nói chuyện nước bọt với Đỗ Long nữa mà gắp sủi cảo cho hắn cắn một nửa, sau đó cô ăn nửa còn lại. Cứ luân phiên như thế, chén sủi cảo được xử sạch sẽ.
Hai người đều cảm thấy rất hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên Đường Lệ Phượng đón năm mới cùng một người đàn ông, trong lòng cô rất vui. Tuy tình hình hai người khi mới biết nhau không hề tốt, nhưng hiện giờ thì khổ tận cam lai rồi.
– Tiểu Phượng Nhi… Em có muốn khi cả nước chúc mừng năm mới… Anh và em ấy ấy?
Đỗ Long thì thầm bên tai Đường Lệ Phượng.
Toàn thân Đường Lệ Phượng đã sớm nhũn ra, ý thức trở nên mơ hồ khi nhe thấy lời âu yếm của Đỗ Long. Trong lòng cô vô cùng mong muốn, nhưng ngoài miệng lại chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Đỗ Long thấy dáng vẻ nũng nịu dễ thương của cô, không kiềm được liền động tay. Hắn vừa định cởi áo khoác của cô, Đường Lệ Phượng sực nhớ ra điều gì đó, cô nói:
– Đúng rồi, sắp đốt pháo rồi, em phải gọi điện thoại cho em nuôi.
Tim Đỗ Long chực nhảy dựng, nói:
– Trễ thế rồi, nói không chừng cậu ta đã ngủ.
Đường Lệ Phượng vẫn gọi, sau một hồi buồn bã bỏ điện thoại xuống, nói:
– Tên nhóc đó tắt máy rồi, cậu ta không ngủ sớm thế này đâu.
Đỗ Long nói:
– Chắc là Đỗ Long đang bận, nghe nói hơn tám giờ nhà giam Lỗ Tây xảy ra hỗn loạn làm chết một tù nhân.
Đường Lệ Phượng “Ừ” một tiếng, nói:
– Cậu ta nhất định đi xử lý vụ án rồi, thôi bỏ đi, sáng mai nói sau.
Đỗ Long đặt điện thoại của Đường Lệ Phượng lên bàn trà, rồi tiếp tục cởi áo cho cô, Đường Lệ Phượng cũng chủ động cởi đồ giúp Đỗ Long. Khi hai người đã hoàn toàn cởi sạch, cả hai đều dùng ánh mắt đầy say mê nhìn đối phương, thưởng thức thân thể có thể nói là hoàn mỹ của đối phương…
– Tiểu Phượng Nhi, lúc nào đó em múa khổng tước cởi quần áo cho anh xem, nhất định đẹp chết người luôn…
Tay Đỗ Long khẽ chạm qua eo của Đường Lệ Phượng, lướt qua ngực cô…
Đường Lệ Phượng cũng dùng tay khẽ mơn trớn thân thể của Đỗ Long, nghe vậy cô xấu hổ nói:
– Anh đừng có nằm mơ… Muốn em làm chuyện đó… Hừ, trừ khi…
Đỗ Long cười hỏi:
– Trừ khi sao?
Đường Lệ Phượng bật cười:
– Không nói anh biết, trừ khi…
Đỗ Long vờ bực:
– Được thôi, dám chọc anh, xem anh xử em thế nào đây!
Đỗ Long bắt lấy một chân của cô gác lên vai. Bảo bối của hắn đã sớn ngẩng đầu đợi lệnh, Đường Lệ Phượng ngượng ngùng khẽ vuốt ve nó, nói:
– Đừng giận… Anh thích thì em sẽ múa cho anh xem… Có điều không phải hôm nay…
Dứt lời, cô dè chừng nắm lấy bảo bối của hắn, nhắm chuẩn mục tiều rồi từ từ đưa vào…