Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với Lý Trung Đạt chối phắt mọi chuyện, Đỗ Long cười lạnh:

– Anh có nói dối nữa cũng vô ích thôi, vì tôi đã biết ai đứng sau lưng giật dây tất cả. Anh về nói với chủ của anh, tôi không buồn đôi co với anh ta, nhưng án thì nhất định tôi phải phá cho được. Bảo anh ta lo liệu đi.

Nói xong Đỗ Long khinh thường gạt tay Lý Trung Đạt ra, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Lý Trung Đạt. Lý Trung Đạt hơi sửng sốt, sau đó anh ta lấy lại tinh thần, lao ra khỏi văn phòng, hét theo sau lưng của Đỗ Long:

– Tôi không hiểu anh đang nói gì, những gì anh nói và làm với tôi hôm nay tôi sẽ báo lại đầy đủ với lãnh đạo! Thật là ức hiếp người quá đáng.

Đỗ Long bỗng xoay người lại, lạnh lùng nói:

– Có giỏi thì anh nói lại với mọi người một lần nữa những gì tôi đã nói với anh đi, xem rốt cuộc tôi đã ức hiếp anh như thế nào. Nói đi. Không dám có phải không? “Làm gái mà còn muốn được lập đền thờ”, tôi phỉ nhổ vào!

Đỗ Long khinh thường xoay người bỏ đi, Lý Trung Đạt trơ mắt nhìn hắn rời khỏi, cũng không dám tỏ vẻ gì. Có không ít người tò mò nhò đầu nhìn sang bên này, Lý Trung Đạt mặt biến sắc quát:

– Nhìn cái gì, tất cả đi về làm việc!

Mọi người bị anh ta quát đều vội vàng lui về, Lý Trung Đạt cũng quay trở về phòng làm việc.

Đỗ Long rất muốn đánh cho Lý Trung Đạt một trận tơi bời, nhưng chung quy lại hắn không thể làm như vậy. Nếu đổi lại là ở một nơi khác chắc chắn hắn sẽ không khách khí với Lý Trung Đạt.

Đỗ Long đi vào tầng dưới trung tâm điều khiển, chỉ thấy Lã Chính Quốc và cảnh sát có vũ trang đang canh giữ nơi trọng yếu. Mấy cảnh sát giao thông đang thận trọng khống chế công việc trong đại sảnh. Còn bóng dáng bọn Thẩm Băng Thanh thì không thấy đâu.

Thẩm Băng Thanh và Nhạc Băng Phong giờ này đang bận ở phòng máy sau trung tâm điều khiển. Nhạc Băng Phong đang dùng phần mềm xác định xem dữ liệu ở trong ổ nào, sau đó sẽ đi dỡ những ổ đó ra. Những dữ liệu bị xóa đi khá nhiều, những tập tin video chiếm không gian cực lớn, nên Nhạc Băng Phong đã dỡ hơn mười ổ cứng mà vẫn đang phải tiếp tục dỡ thêm.

– Có cần giúp gì không?

Đỗ Long đi tới hỏi.

Nhạc Băng Phong nói:

– Cái này cần phải có kỹ thuật, cùng lắm anh cũng chỉ giúp em rút được mấy cái ổ cứng ra thôi. Ở đó nghỉ ngơi đi, cũng gần xong rồi mà.

Đỗ Long ngồi bên cạnh làm một hồi, Trịnh Tôn Trạch mồ hôi đầy đầu đi tới, cậu ta vừa lau mồ hôi vừa nói:

– Cục trưởng Đỗ, hôm nay lại đến đây tra án gì thế? Sao lại gỡ hết ổ cứng của chúng tôi ra?

Đỗ Long nói:

– Hôm nay điều tra vụ án hai mẹ con mất tích. Những đoạn video hôm đó của các cậu bị mất tích vừa khéo đã bị xóa đi. Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi nói vẫn có cách khôi phục lại, nên mới đến thử một chút. Để tránh việc các dữ liệu bị xóa đó có dữ liệu mới chèn lên, nên chúng tôi phải dỡ ổ cứng ra, sau đó sẽ tiến hành khôi phục lại trên một máy khác.

Trịnh Tôn Trạch chần chừ một chút, nói:

– Có cần giúp đỡ không?

Đỗ Long nói:

– Không cần, chỉ cần không ai phá đám là được rồi.

Trịnh Tôn Trạch ngượng ngùng cười cười, nói:

– Các anh làm đi, tôi đi giải quyết chút việc.

Sau khi Trịnh Tôn Trạch rời đi, cậu ta lấy điện thoại di động ra gọi, nói lại một hồi tình hình bên này, đầu dây bên kia truyền đến một giọng khàn khàn:

– Tôi biết rồi… chuyện như thế này chỉ cần có người điều tra thì sớm muộn gì cũng điều tra ra được. Tôi nghe nói Đỗ Long còn phái thêm hai tổ, đều là đi điều tra những chỗ quan trọng. Ghê gớm thật… Đường nào cũng tìm ra được chân tướng. Chuyện này không giấu nổi nữa rồi, tôi sẽ xử lý, các cậu không cần phải bận tâm nữa.

Trịnh Tôn Trạch khẽ thở phào, không gì tốt hơn là có thể thoát khỏi chuyện này. Giờ cậu ta đã hơi sợ Đỗ Long rồi, tên đó thật quá lợi hại. Quả thực là không gì không biết, không gì là không thể, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Tôn Trạch chứng kiến người nói chuyện điện thoại khi nãy bị ép tới nỗi không còn kế sách gì đành phải bó tay.

Rất nhanh sau đó Nhạc Băng Phong đã tìm được đầy đủ các ổ cứng. Những ổ cứng này đều có chứa tư liệu là các video có hình ảnh của hai mẹ con Từ Kim Đán và Hồ Thanh Mai mất tích ngày hôm đó. Vì vị trí tập tin phân bố trên máy tính khác nhau, có khi một tập tin bị phân thành nhiều phần và lưu trữ trên các ổ khác nhau, lại thêm server sử dụng hàng loạt ổ đĩa, ổ cứng phải dỡ hai cái một, nên hiên nhiên là nó nhiều hơn một chút.

Số lượng ổ cứng đủ làm cho người ta choáng ngợp, muốn khôi phục lại dữ liệu đã bị xóa bỏ trong ổ cứng là chuyện rất phức tạp. Đỗ Long cũng am hiểu một chút về máy tính, nhìn thấy đống ổ cứng đó hắn âm thầm tặc lưỡi.

– Nhiều ổ cứng như vậy phải mất bao lâu mới khôi phục lại dữ liệu được?

Đỗ Long hỏi.

Nhạc Băng Phong đáp:

– Xem tình hình đã, nếu dữ liệu không bị chèn thì chuyên gia khôi phục dữ liệu trong nội bộ của chúng ta có thể khôi phục xong ổ cứng 2T trong vòng nửa giờ. Nếu dữ liệu đã bị chèn một phần thì sẽ khá phức tạp, sẽ phải mất khá nhiều thời gian để thử khôi phục.

Đỗ Long lại hỏi:

– Nếu dữ liệu hoàn toàn bị chèn thì sao?

Nhạc Băng Phong đáp:

– Vậy anh phải đưa tới trung tâm khôi phục dữ liệu cấp quốc gia, tiến hành khôi phục từng tầng một. Khi ấy thì không biết sẽ phải mất bao lâu.

Đỗ Long nhún nhún vai, nói:

– Em chuẩn bị đi đâu khôi phục dữ liệu?

Nhạc Băng Phong nói:

– Có thể làm ngay tại chỗ là tốt nhất, tuy nhiên…

Đỗ Long nói:

– Em cần cái gì cứ việc nói với anh.

Nhạc Băng Phong nói:

– Em cần một phòng làm việc yên tĩnh, nguồn điện ổn định cùng với ít nhất một máy Server…

Đỗ Long không nói mà đi tìm Trịnh Tôn Trạch. Trịnh Tôn Trạch nhanh chóng giúp hắn giải quyết xong vấn đề. Nhạc Băng Phong lắp đặt xong Server, nối từng ở cứng, bắt đầu khôi phục dữ liệu.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, tập tin đã khôi phục lại được một chút, nhưng video của cả thành phố quá nhiều, một con đường đã có mấy cái máy quay. Muốn xem từng góc, mỗi mười phút video lại được lưu lại thành một tập tin, một ngày có vô số các tập tin được lưu lại. Giờ muốn khôi phục chẳng còn cách nào khác là phải khôi phục từng cái một.

Vừa mới xem một chút đã tới trưa rồi, Đỗ Long và đám người Lã Chính Quốc cùng tới nhà ăn cục Công an mua hơn mười xuất đồ ăn về. Vừa ăn vừa xem một ít tệp tin video mà Nhạc Băng Phong đã khôi phục và chỉnh lý được, mỗi một video mà camera ghi lại đều được đánh dấu, có thứ tự và thời gian, xem cái là hiểu ngay. Mặc dù nhiều video nhưng thứ mà bọn Đỗ Long cần chỉ là những cái có liên quan đến mẹ con Từ Kim Đán. Do đó đa số các video đã bị Nhạc Băng Phong gạt qua một bên.

Khi mọi người đang chăm chú nhì màn hình để tìm hình ảnh mẹ con Từ Kim Đán, bỗng điện thoại Đỗ Long đổ chuông. Hắn nghe điện thoại, giọng nói kích động của Tạ Ba được truyền tới:

– Cục trưởng, chúng tôi đã điều tra ra rồi! Người đã mua đồ cho Hồ Thanh Thanh có tên Trương Vinh Lương, là người bản địa, rất giống với người anh đã vẽ.

Đỗ Long nói:

– Tiếp tục điều tra sâu thêm, sau đó liên lạc với Hứa Hải xem có thể cùng phối hợp không?

Tạ Ba hưng phấn mà cúp điện thoại. Sau đó điện thoại của hắn lại đổ chuông lần nữa, lần này là Hứa Hải gọi tới. Hứa Hải cũng vô cùng vui mừng nói với Đỗ Long:

– Cục trưởng, chúng tôi tìm thấy anh ta rồi! Người đó tên là Trương Vinh Lương, là người bản địa. Hiện tại chúng tôi đang ở trước cửa nhà anh ta, nhưng hình như trong nhà không có ai, ấn chuông cửa mà không thấy ai trả lời.

Đỗ Long nói:

– Vừa rồi Tạ Ba cũng tra ra được thân phận của Trương Vinh Lương, xem ra thật sự anh ta là nghi phạm lớn nhất. Thế này đi, các cậu đừng đánh động mục tiêu, quay về mọi người cùng nhau họp bàn một chút rồi tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK