Đỗ Long cảm thấy nguy hiểm, toàn thân lông mao dựng đứng. Một loại khích thích mạnh mẽ khiến người ta phải tỉnh táo từ não lan đến tận xương sống, tiếp đến là lan ra toàn thân.
Đỗ Long lập tức thấp giọng cười ha hả, cố ý dùng giọng điệu hèn hạ nói:
- Hân, có phải chị nhớ tôi rồi không? Tôi cũng nhớ chị đấy, tôi vừa lúc kết thúc một vụ án nhàm chán, tạm thời không có việc gì làm. Tôi sẽ đi lấy tiền, sau đó đến nhà chị. Chị đi tắm trước đi nào, chúng ta sẽ từ từ trò chuyện trên giường…
Nếu Lâm Nhã Hân không có vấn đề, cú điện thoại này cũng không có vấn đề thì lúc này cô phải nổi giận hoặc phải có phản ứng bất thường. Nhưng trong điện thoại vẫn truyển đến một thanh âm yêu kiều:
- Được, tôi đợi cậu, lúc lấy tiền phải cẩn thận, năm nay nhiều kẻ xấu lắm, tôi đi tắm trước, đợi cậu…
Bên kia điện thoại còn truyền đến âm thanh hôn gió, Đỗ Long chẳng có chút hứng thú nào, hắn cũng hôn lại hai cái, điện thoại lập tức bị ngắt.
Đỗ Long ném món đồ trong tay cho Lưu Vĩnh An, nói với y:
- Tôi có việc gấp cần làm, cậu đem đồ về trước, tôi sẽ gọi điện thoại cho sếp Hoàng để xác nhận.
Đỗ Long chạy như cuồng phong về hướng bãi đỗ xe, lái xe đến nhà Lâm Nhã Hân. Hắn vội vàng gọi điện cho Chu Thu Cường nói cho y biết những phán đoán của mình. Chu Thu Cường nghe xong liền nói:
- Phân tích của cậu có đạo lý, nhưng chưa chắc Trần Hủ Mộc mai phục cậu ở nhà Lâm Nhã Hân. Tốt nhất cậu nên đánh một vòng, đổi đường khác mà đi, địa chỉ là bao nhiêu? Tôi dẫn người đến đó sắp xếp trước, bày sẵn thiên la địa võng, nhất định không thể để hắn chạy thoát lần nữa!
Đỗ Long nói địa chỉ cho Chu Thu Cường, còn dặn dò chúng nhất định rất cẩn thận sẽ không để cho người của Chu Thu Cường phát hiện ra, lúc định ngắt điện thoại, đột nhiên hắn nói:
- Anh Cường, anh nói thật cho tôi biết, tên Trần Hủ Mộc này từng có tiền án xâm phạm phụ nữ chưa?
Chu Thu Cường hơi sửng sốt, nói:
- Cậu yên tâm, tên Trần Hủ Mộc tuy rất tàn nhẫn với kẻ thù nhưng hắn cũng là loại không dùng vũ lực với phụ nữ. Cô Lâm có thể có chút khó khăn nhưng có lẽ không bị xâm hại đâu…
Đỗ Long không đợi hắn nói xong cũng cúp điện thoại, sau đó gọi điện cho Hạ Hồng Quân. Hạ Hồng Quân đang đưa mẹ đi kiểm tra nghe Đỗ Long nói cũng trở nên nghiêm nghị. Y trả lời cũng giống như Chu Thu Cường, nhưng đã cách nhiều năm, y cũng không dám chắc Trần Hủ Một có trở nên đam mê nữ sắc hay không. Ai bảo Lâm Nhã Hân đẹp như thế, mê người như thế chứ?
- Trần Hủ Mộc có nhược điểm gì không? Tôi phải dùng cách nào mới có thể chế ngự được hắn trong nháy mắt?
Đỗ Long tiếp tục hỏi Hạ Hồng Quân từng vấn đề then chốt.
Hạ Hồng Quân là người hiểu Trần Hủ Mộc nhất trên đời này, y suy nghĩ một chút rồi nói:
- Mắt trái của Trần Hủ Mộc từng bị mảnh gỗ làm cho bị thương, cho nên mắt trái có điểm mù nhỏ, đại khái là ở vị trí tám giờ ba mươi, tay trái của gã còn lợi hại hơn tay phải. Tên này chỉ cần vẫn còn khẩu khí thì rất nguy hiểm, nếu trên người vũ trang đầy đủ sợ rằng sẽ chẳng ai đến gần được. Tốt nhất là phải tìm trợ thủ đắc lực, tập kích ở xa, bắn một phát chí mạng.
Đỗ Long nói:
- Gã sẽ không cho chúng ta cơ hội, nếu không thì làm sao gã có thể trốn tránh lâu đến thế mà không bị bắt. Lần này tuy rằng con tin trong tình trạng rất nguy hiểm, nhưng không phải là không có cơ hội. Tôi muốn đánh cược với tên đó một lần, tài bắn súng của tôi cũng không tệ, chỉ cần có một phần cơ hội, tôi sẽ hạ hắn trước.
Hạ Hồng Quân trầm mặt một chút, đột nhiên nói:
- Đỗ Long, người phụ nữ kia thật sự quan trọng với cậu đến thế sao? Phải dùng cả mạng để cứu cô ta sao?
Đỗ Long ngẩn ra, nói thật hắn cũng không có nghĩ tới vấn đề này, ngay từ đầu tiếp cận Lâm Nhã Hân là vì Mã Quang Minh dặn dò. Nhưng thời gian lâu dần hắn đã xem Lâm Nhã Hân như một người chị xinh đẹp dịu dàng, tuy nhiên cũng không thể thuyết phục chính mình phải đi liều mạng với một tên sát thủ, chẳng lẽ…
Sau thoáng chút chần chừ, Đỗ Long dứt khoát trả lời:
- Bất luận con tin là ai, chỉ cần tôi là cảnh sát, tôi có nhiệm vụ liều mạng cứu lấy người đó.
Sau khi nghe thấy lý do quang minh chính đại ấy của hắn, Hạ Hồng Quân cũng không khỏi chớp mắt một cái, trầm giọng nói:
- Được rồi, tôi cũng không muốn giúp cậu đối phó với chiến hữu ngày xưa của tôi. Nhưng vì sự an toàn của cậu, tôi chỉ có cách giúp cậu, cơ hội duy nhất của cậu chính là Trần Hủ Mộc không hề hiểu cậu…
…
Tại nhà Lâm Nhã Hân, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt có một vết sẹo, quần áo bình thường nhưng lại toát lên vẽ nhã nhặn đang ngồi đối diện với cô bên chiếc bàn nhỏ. Người này chính là Trần Hủ Mộc. Hắn nâng ly rượu lên chậm rãi thưởng thức hương vị rượu nho được cất giữ đã lâu của mỹ nữ, giống như gã đang ung dung trò chuyện gia đình:
- Đỗ Long là người như thế nào? Cổi biết gì về hắn?
Má trái Lâm Nhã Hân có chút sưng, vệt dấu tay rất rõ ràng. Trước mặt cô cũng có ly rượu nho Hi Nhã Tư, nhưng cô chẳng có tâm trạng thưởng thức. Trước mặt là tên hung thủ khiến cô sợ hãi, không, cô là tù binh của gã, hai tay cô bị trói chặt trước mặt, nhìn nút thắt đã biết gã là cao thủ.
Lâm Nhã Hân có chút kinh hãi, trên người cô mặc một chiếc áo gile, trên đó có nhiều túi nhỏ, trong túi đều có những dây nhỏ trông như ngòi nổ. Có rất nhiều dây điện nối tiếp nhau, nối đến một thứ giống hệt chiếc mp4. Một ánh đèn đỏ không ngừng chớp, Lâm Nhã Hân biết máy kiểm soát thứ này đang nằm trong túi người đối diện.
Nghe được câu hỏi của đối phương, Lâm Nhã Hân miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười:
- Tôi quen cậu ta không lâu, tôi có tiền, cậu ta đẹp trai anh tuấn, lại có sức lực, vậy là chúng tôi ở cùng nhau. Tôi chỉ hiểu hắn ở trên giường, còn có… Cậu ta dường như có người chống lưng, có thể cung cấp không ít thông tin, cho nên tôi muốn cùng cậu ấy ký kết đầu tư cổ phiếu.
Lâm Nhã Hân trả lời thật thật giả giả, khiến Trần Hủ Mộc không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Tuy nhiên cũng rất hợp với lẽ thường và những gì Trần Hủ Mộc biết về Đỗ Long, gã cười nói:
- Thật à? Vậy cũng hơi phiền, hắn và cô quan hệ không sâu đậm, hắn chưa chắc lo lắng cho sự an nguy của cô. Nếu tôi dùng cô uy hiếp hắn, chắc cũng chẳng tác dụng gì? Vậy tôi còn giữ cô làm gì?
Lâm Nhã Hân thấy lạnh cả người, cô vội vàng nói:
- Không, cậu ấy quan tâm đấy… Bởi vì, bởi vì tôi có quan hệ mật thiết với một người lãnh đạo. Tôi và Đỗ Long chỉ vui chơi nhất thời, nếu tôi xảy ra chuyện, một khi tra ra… cậu ta tuyệt đối cũng không xong, cho nên chắc chắn cậu ta sẽ quan tâm tôi.
Trần Hủ Mộc mỉm cười nhìn Lâm Nhã Hân, chỉ thấy cô trong lòng hốt hoảng, gã nhớ đến vợ mình, nụ cười mất dần trên khuôn mặt, gã hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Đúng là cá mè một lứa, đàn bà đáng chết!
Lâm Nhã Hân sợ tới mức co rúm lại, Trần Thủ Mộc không nói gì, vừa uống rượu vừa hút thuốc. Lâm Nhã Hân rất ghét mùi thuốc lá, nhưng lại không dám nói, thậm chí bị sặc cũng phải nén lại ho nhẹ hai tiếng.
Qua không biết bao lâu, di động trên bàn của Lâm Nhã Hân vang lên. Khuôn mặt tươi cười của Đỗ Long hiện lên trên điện thoại. Trần Hủ Mộc cầm súng trên tay chỉa về Lâm Nhã Hân, lạnh lùng nói:
- Bắt, đừng có giở trò, nói theo cách tôi bảo cô, nếu dám nói thêm, tôi sẽ hạ cô!
Lâm Nhã Hân run rẩy nghe điện thoại, nói những gì Trần Hủ Mộc yêu cầu, chỉ nghe giọng nói Đỗ Long truyền đến:
- A Hân, tôi đang rút tiền, người xếp hàng rất đông, có thể phải mất nửa tiếng nửa mới đến nhà chị được. Đừng gấp, đợi tôi nhé!
Lâm Nhã Hân cố gắng điềm tĩnh, yêu kiều nói:
- Ừm, tôi chờ cậu, cẩn thận nhé… hôn cậu…
Đỗ Long cũng hôn lại một cái, sau đó cúp máy, Trần Hủ Mộc sau khi chắc rằng điện thoại đã ngắt, liền cười lạnh nói:
- Tiểu tử này rất thú vị, đi, đi theo tôi một chút, dám lộn xộn kêu cứu tôi sẽ làm thịt cô!
Trần Hủ Mộc đẩy Lâm Nhã Hân đi đây đó, gã muốn chắc rằng bốn bề đã an toàn. Gã có thể an toàn trốn thoát không bị bắt trong khi bị truy nã khắp cả nước chính là do gã rất cẩn thận.
Khu vực này rất yên tĩnh, Trần Hủ Mộc cũng chẳng phát hiện gì bất thường. Nhưng khi hắn đưa Lâm Nhã Hân quay về lầu hai, bỗng nhiên nghe ở sân sau truyền đến một tiếng bịch. Trần Hủ Mộc lập tức cảnh giác, hắn đưa Lâm Nhã Hân vào bếp, cẩn thận dùng gương nhỏ soi xuyên qua cửa sổ nhìn ra đến sân sau…