Nhìn thấy tờ giấy Đỗ Long để lại, Đường Lệ Phượng mỉm cười. Đỗ Long nói nếu không có vấn đề gì thì tối mai sẽ tiếp tục tới xoa bóp chữa bệnh cho cô.
Lúc Đường Lệ Phượng tỉnh lại đã là năm giờ rưỡi. Đường Lệ Phượng không tiếp tục vẩn vơ nữa mà lập tức bắt đầu công tác.
Ngày hôm sau sẽ tổ chức hội thu hút đầu tư. Lúc mấy người Đỗ Long chuẩn bị đi khắp nơi để phát tư liệu tuyên truyền thì lại được biết không thể tiếp tục làm vậy, nếu không sẽ bị đuổi khỏi hội trường. Nhân viên tham dự của Châu Đức Hồng chỉ có thể trừng mắt nhìn sảnh triển lãm nho nhỏ của mình, mặt ủ mày chau.
- Có hai tỷ, coi như chúng ta không trắng tay.
Đỗ Long an ủi khiến mọi người bớt chút lo lắng. Chỉ có Mã Quang Minh và Đường Lệ Phượng vẫn thấy chưa đủ. Mã Quang Minh càng lúc càng khinh thường việc làm của thành phố Ngọc Minh. Đúng là trò cấp thấp đầy nhược điểm. Mã Quang Minh bắt đầu cân nhắc có thể lợi dụng việc này hay không…
Tình huống không tốt như dự liệu, nhưng một lúc sau lại có khách tới.
Đó chủ yếu là nhờ mặt mũi của Mã Quang Minh. Vị thương nhân này dạo một vòng qua thành phố Ngọc Minh bên kia, thấy điều kiện ở đó khó có thể thỏa mãn nên mới nhớ tới Mã Quang Minh ở Châu Đức Hồng cũng tới hội trường nên tìm tới.
Chiến lược khác biệt của Châu Đức Hồng sinh ra hiệu quả không nhỏ. Những công ty cỡ nhỏ và cỡ trung không thỏa mãn với những điều kiện mà thành phố Ngọc Minh cung cấp đều bắt đầu chuyển sang các châu thị khác. Bởi Châu Đức Hồng chuẩn bị đầy đủ nhất nên thu hoạch không tồi.
Trò phá rối của Thành phố Ngọc Minh rất rõ ràng, hơn nữa quá thô thiển. Rốt cục có người bực mình, nhiều tập thể khách thương trách cứ ban tổ chức hội thu hút đầu tư. Loại thủ đoạn lũng đoạn cạnh tranh cấp thấp này rốt cục bị ngăn chặn một ít. Những người đi tới khu triển lãm các châu khác dần tăng lên. Không thể nghi ngờ Châu Đức Hồng lấy được lợi ích lớn nhất.
Đường Lệ Phượng loay hoay hồi lâu. Cô dường như không thấy mệt, đầu cũng cực kì linh mẫn. Sau những cố gắng không ngừng của cô, trong một buổi sáng thành phố Thụy Bảo mời chào được mười mấy nhà đầu tư, cũng có mấy nhà bước đầu đã đạt thành hiệp nghị.
Ở khu triển lãm Đỗ Long thuộc dạng nhàn nhất. Hắn phụ trách duy trì trật tự bên trong sảnh. Trên cơ bản người không phận sự có thể trà trộn vào đây rất ít, bởi vậy Đỗ Long chẳng có việc gì để làm. Hắn đi tới đi lui trong sảnh, bưng trà rót nước cho đám khách quý cứ như hắn là chủ nghiệp vậy.
Loại tình huống này cuối cùng cũng chấm dứt bởi vì Tô Linh Vân xuất hiện.
Lần này bên người Tô Linh Vân không còn con ruồi bọ chán ghét kia nữa. Mặc một bộ Tây phục hợp thể, cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người dường như trở thành nền cho cô.
- Tổng giám đốc Tô, cô cuối cùng đã tới.
Đỗ Long tiếp đón khoa trương, Tô Linh Vân cười nói:
- Tôi đã hứa đến thì nhất định sẽ đến. Anh lo cái gì? Sợ tôi nuốt lời sao?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi nào dám. Tôi sợ tổng giám đốc Tô có chuyện gì nên chậm trễ. Mời vào, hoan nghênh quang lâm.
Tô Linh Vân khẽ mỉm cười, theo Đỗ Long dẫn dắt đi vào sảnh triển lãm châu Đức Hồng. Đầu tiên cô nhìn đến một cái TV treo tường ở sảnh đang phát video tuyên truyền cho châu Đức Hồng.
Mấy cảnh đẹp đẽ Tô Linh Vân chỉ nhìn lướt qua, cuối cùng trong video đột nhiên hiện lên hình ảnh một cô gái đang leo xích sắt qua sông, rất dễ nhìn thấy trên người cô gái đeo túi xách màu xanh lục.
Tô Linh Vân gần như bị cô gái kia hấp dẫn. Trên con sông chảy xiết, gió núi thét gào, xích sắt cùng cô gái nhỏ không ngừng lắc lư. Bóng dáng nho nhỏ kia dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống khiến người xem cũng căng thẳng.
Màn ảnh chợt lóe lên, cô gái nhỏ bước vào cửa một trường học đơn sơ, đất gạch cũ nát, vách tường trong phòng có một vết rạn dài đến hai thước.
Hơn năm mươi đứa bé đang chen chúc giữa căn phòng nguy hiểm. Hai giáo viên phân biệt ở hai đầu phòng học dạy toán số và ngữ văn. Nhìn qua dễ dàng nhận thấy tuổi những đứa trẻ kia không đồng đều nhau.
Hình ảnh ngưng lại ở một đứa trẻ đi một đôi dép rách. Video hiện lên lời phụ đề:
- Trường tiểu học này là trường tiểu học khó khăn nhất của châu Đức Hồng. Tại nơi đây, những đứa trẻ và giáo viên đều hy vọng có một ngày họ có thể có được một phòng học rộng rãi, sân thể dục hoàn chỉnh. Các em sẽ không cần chen chúc cả năm cấp trong một phòng học tạm bợ nữa, đây chính là toàn bộ nguyện vọng của các em. Vì để mỗi đứa trẻ tại Châu Đức Hồng có thể an toàn, cố hết khả năng hoàn thiện điều kiện học tập, chính quyền châu Đức Hồng quyết định hàng năm xuất ra một phần trong tài chính thu được ủng hộ giáo dục, dùng để xây dựng cải tạo trường tiểu học hoặc cải thiện hiện trạng nghèo khó…
Nhìn thấy Mã Quang Minh ra đón, Tô Linh Vân không khách khí hỏi:
- Bí thư Mã, chính quyền châu Đức Hồng quyết định xuất một phần thu nhập hàng năm vì giáo dục. Xin hỏi một phần này cụ thể là bao nhiêu? Có thể được chứng thực không?
Mã Quang Minh đáp:
- Phần này khoảng từ 3% đến 5%, cụ thể bao nhiêu phải xem tình trạng thu nhập tài chính một năm mới rõ. Chỉ cần kinh tế Châu Đức Hồng tăng trưởng vượt qua 10% mỗi năm, tôi có thể cam đoan một phần này sẽ không ít hơn 5%, hơn nữa mỗi một phần tiền đều có thể chứng thực sử dụng đúng chỗ.
Tô Linh Vân gật đầu, nói:
- Vậy trường tiểu học kia ở đâu? Lúc nào có cơ hội tôi muốn đến tận nơi xem một chút. Mấy đứa trẻ nơi đó thật khổ. Nếu thích hợp tôi có thể quyên tiền xây dựng một trường học mới cho chúng.
Mã Quang Minh nói:
- Chúng tôi hoan nghênh mọi người quyên góp cải thiện tình trạng khó khăn của trường học. Nhưng chỉ trông chờ vào tiền quyên góp của xã hội không thể giải quyết hết vấn đề. Châu Đức Hồng còn rất nhiều trường học khó khăn. Chỉ khi nào kinh tế Châu Đức Hồng phát hiển, tài chính thu nhập của chính quyền tăng lên mới có thể xuất thêm càng nhiều tiền để cải thiện tình trạng nghèo khó của đại bộ phận trường học.
Tô Linh Vân khẽ vuốt cằm, không nói tiếp về vấn đề giáo dục ở Châu Đức Hồng nữa. Cô liếc mắt tới Đỗ Long đang đưa nước trà, nói:
- Bí thư Mã, tập đoàn Linh Phong là một tập đoàn mới, chúng tôi chủ yếu đầu tư sản phẩm công nghệ cao. Không biết Châu Đức Hồng có ưu thế gì có thể hấp dẫn chúng tôi đầu tư?
Mã Quang Minh sửng sốt. Cô nàng này không làm theo kịch bản Đỗ Long đạo diễn. Sản phẩm công nghệ cao? Cái này quả thật Châu Đức Hồng chẳng có cơ sở gì. Mã Quang Minh bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, miệng vẫn bắt đầu huyên thuyên những vấn đề ưu thế nhà đất, phí tổn nhân công vân vân.
Đỗ Long ở một bên chen miệng nói:
- Châu Đức Hồng có ưu thế là chính quyền rất thành tâm. Chúng tôi có thể tốn vài năm thời gian thành lập một khu công nghiệp công nghệ cao thỏa mãn tất cả nhu cầu của tập đoàn Linh Phong! Điều kiện tiên quyết là tập đoàn Linh Phong cũng phải có thành ý như vậy, cùng công hiến cho sự phát triển kinh tế của Châu Đức Hồng!