- Yêu sớm không phải lỗi của trẻ con. Lão Đường, anh cảm thấy vụ án này có liên quan tới Cao Viễn Đằng không?
Đường Minh Hoa nói:
- Cao Viễn Đằng không làm được những việc này, thế nhưng… mẹ của cậu bé là một nhân vật khá lợi hại…
Đỗ Long:
- Anh cảm thấy mẹ của Hoàng Hoa Lương thì sao?
Đường Minh Hoa nói:
- Cô ấy cũng không phải đèn cạn dầu. Nhắc tới cũng thấy trùng hợp, mẹ Cao Viễn Đằng cũng là mẹ kế…
Đỗ Long im lặng một lát, đột nhiên hỏi:
- Lão Đường, anh thấy Địch Xuân Liên có hiềm nghi lớn không?
Đường Minh Hoa:
- Tuy khả năng mẹ kế làm tổn thương đứa nhỏ rất lớn, tuy nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm. Tôi tiếp xúc với Địch Xuân Liên chưa nhiều, cũng không dám nói chắc cô ta có hiềm nghi hay không. Cậu đến nhà cô ấy rồi, cảm giác về cô ấy thế nào?
Đỗ Long nói:
- Tôi thấy cô ta rất thông minh, biết làm thế nào để bảo vệ mình, nhưng đôi khi khó tránh hỏi biểu hiện hơi quá.
Đôi mắt Đường Minh Hoa sáng lên, nói:
- Cậu nghi ngờ cô ta?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Hoài nghi hay không thì chưa nói rõ được, tuy nhiên cô ấy yêu quý Tiểu Lương hiển nhiên không hề chỉ là yêu thích. Phải biết rằng giết bằng yêu còn lợi hại hơn giết bằng gậy, hơn nữa khiến người ta không thể nhận ra được.
Đường Minh Hoa nói:
- Giết bằng yêu? Ừ, cái này cần sự kiên nhẫn rất lớn mới làm được. Nếu Địch Xuân Liên thật sự muốn dùng cách này giết đứa nhỏ thì cô ta sẽ không dùng thủ đoạn sát hại kịch liệt như vậy chứ?
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy, thế nên giờ cô ấy còn chưa phải nghi phạm số một. Nghi phạm số một là tên Thai Mẫn Hằng kia…
Hai người đến nhà Cao Viễn Đằng. Đỗ Long phát hiện nhà Cao Viễn Đằng chỉ cách nhà Hoàng Hoa Lương một khu, chỗ ở cũng khá giống nhau, đều là căn hộ cũ.
- Bính boong…
Ấn chuông cửa một hồi thì một người phụ nữ dáng người đầy đặn mở cửa, ánh mắt cô đảo qua người Đỗ Long và Đường Minh Hoa, nói:
- Các anh đến đây thật à. Nãy tôi vừa nói chuyện điện thoại với Địch Xuân Liên. Tiểu Lương bị xảy ra chuyện không ngờ như vậy tôi cũng rất buồn, nhưng việc này thì có quan hệ gì với Viễn Đằng nhà tôi? Các anh cứ tới hết lần này đến lần khác làm gì? Tôi còn định đến công ti di động báo mất máy nữa, nếu bị người khác nhân cơ hội gọi hết tiền thì ai bồi thường cho tôi?
Đỗ Long nói:
- Cô Trịnh, chẳng lẽ cô không biết có thể gọi điện thoại miễn phí đến đường dây nóng chăm sóc khách hàng để báo mất máy sao? Hiệu quả không khác với đến trực tiếp đó.
Trịnh Tú Vinh liếc mắt nhìn hắn, hơi tự châm chọc nói:
- Tôi đúng là còn chưa biết… Các anh định hỏi con tôi vấn đề gì? Là người giám hộ, tôi có quyền hỏi trước.
Đỗ Long cùng Đường Minh Hoa đánh mắt, người phụ nữ này quả thật khó chơi.
Người khó chơi hơn Đỗ Long cũng gặp rồi, hắn vẫn mỉm cười như trước, nói:
- Chúng tôi có thể vào không? Đứng tại đây lâu làm người khác thấy có thể gây ảnh hưởng không tốt.
Trịnh Tú Vinh gật đầu, dẫn hai người vào. Đỗ Long liếc qua phòng khách, thấy rõ ba dàn máy trò chơi lắp với ti vi LCD.
Đỗ Long hỏi:
- Cô Trịnh, cô có quan hệ rất tốt với Địch Xuân Liên sao? Có phải thường xuyên trò chuyện về lũ trẻ không?
Trịnh Tú Vinh hơi khẩn trương:
- Cái gì? Quan hệ của tôi với cô ấy cũng thường thôi. Nếu không phải hai đứa nhỏ chơi thân thì chúng tôi cũng không quen biết. Sao anh lại hỏi vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Bởi vì Hoàng Hoa Lương cũng có ba dàn máy trò chơi như vậy.
Trịnh Tú Vinh thở phào, nói:
- Ra là vậy. Máy chơi game này là do Viễn Đằng nài nỉ bắt tôi mua, hóa ra Hoàng Hoa Lương cũng có. Hừ, chắc là thằng bé khoe với con tôi thì Viễn Đằng mới đòi mua. Anh cảnh sát, anh muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, thật sự là tôi bận nhiều việc lắm.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, vấn đề đầu tiên là Cao Viễn Đằng phát hiện điện thoại bị mất là khi nào?
Trịnh Tú Vinh thẳng thắn trả lời:
- Sáng nay. Lúc nó nói muốn gọi điện cho người khác thì đột nhiên phát hiện mất điện thoại. Tôi còn giúp nó lục tung phòng tìm một hồi, cuối cùng xác nhận là bị mất trộm vào hôm qua.
Đỗ Long nói:
- Cậu bé hôm qua đi đâu, lần cuối dùng di động là lúc nào?
Trịnh Tú Vinh nghiêng đầu nhớ lại:
- Nó nói sáng sớm hôm qua đi thi lớp vẽ, chiều thì đến lớp tiếng anh, tối ở nhà lên mạng không ra ngoài. Di động mất có lẽ vào lúc buổi trưa trên đường về. Cảnh sát, Viễn Đằng làm mất đồ không phải ngày một ngày hai rồi, sao các anh còn để ý cái điện thoại này hơn cả tôi vậy?
Đường Minh Hoa nói:
- Bởi vì có khả năng di động bị nghi phạm lấy đi làm chuyện xấu, vậy nên việc làm rõ tung tích chiếc điện thoại đó là chuyện quan trọng nhất trước mắt. Cô Trịnh, chúng tôi có thể gặp Cao Viễn Đằng để tự hỏi không?
- Không phải tôi đã trả lời rồi ư?
Trịnh Tú Vinh kinh ngạc hỏi, Đỗ Long và Đường Minh Hoa nhíu mày. Đỗ Long nói:
- Cô Trịnh, phối hợp với cơ quan công an điều tra là nghĩa vụ của công dân. Dưới tình huống có mặt người giám hộ, chúng tôi có quyền nói chuyện với đứa trẻ. Nếu cô không đồng ý phối hợp, chúng tôi đành dùng biện pháp khác, đó là đưa cả cô và con cô đến cục công an uống trà.
Trịnh Tú Vinh lề mề một hồi, thấy Đỗ Long định gọi điện xin lệnh tạm giam và kiểm soát, Trịnh Tú Vinh rốt cục phải gọi con ra.
Cao Viễn Đằng bằng tuổi Hoàng Hoa Lương, nhưng dáng người hơi béo lùn hơn Hoàng Hoa Lương. Cậu bé sợ hãi trốn sau lưng mẹ, chỉ lộ ra cái đầu sợ hãi nhìn hai người Đỗ Long.
Đỗ Long nói:
- Anh bạn nhỏ, cháu không cần sợ. Chú chỉ hỏi cháu vài chuyện nhỏ thôi. Hôm qua cháu có gặp Hoàng Hoa Lương không? Điện thoại của cháu mất khi nào?
Cao Viễn Đằng nhỏ giọng trả lời:
- Có gặp, nhưng chúng cháu không nói chuyện. Cháu gặp cậu ấy lúc học lớp nhạc và lớp tiếng anh. Chúng cháu không nói chuyện với nhau rất lâu rồi. Điện thoại thì cháu không biết mất lúc nào, sáng nay mới phát hiện không thấy.
Đỗ Long tiếp tục hỏi:
- Cháu là bạn tốt với Hoàng Hoa Lương phải không? Sao gần đây các cháu giận nhau?
Cao Viễn Đằng do dự một hồi, được Đỗ Long khích lệ, rốt cục nói:
- Hoa khôi lớp cháu bắt đầu thân với Tiểu Lương. Tiểu Lương phản bội tình bạn giữa chúng cháu. Cháu khinh bỉ cậu ta nên bất hòa với cậu ấy.
Lời trẻ con đầy ngây thơ khiến người ta dở khóc dở cười. Đỗ Long nói:
- Vậy sao? Sao cháu biết Tiểu Lương thân với hoa khôi của lớp vậy? Cháu cũng có thể tìm một hoa khôi khác làm bạn gái mà. Sao lại nói Tiểu Lương phản bội tình bạn của hai đứa?
Cao Viễn Đằng nói:
- Nguyên Hương là độc nhất vô nhị! Cô tặng Tiểu Lương hộp bát âm, cháu muốn mượn Tiểu Lương chơi hai ngày, vậy mà cậu ấy không cho. Đây là phản bội! Cháu với cậu ấy không còn là bạn tốt nữa!
Đỗ Long lắc đầu:
- Tình bạn của bọn cháu đúng là không chịu được thử thách… Cao Viễn Đằng, cháu cố nhớ lại xem điện thoại của cháu để ở đâu?
Cao Viễn Đằng lắc đầu:
- Cháu không nhớ. Lúc cháu học lớp tiếng anh thì nó vẫn còn, cháu còn lấy ra xem giờ nữa.
Đỗ Long lại hỏi thêm vài vấn đề, Cao Viễn Đằng dần trầm tĩnh lại, nhưng câu trả lời của cậu bé không thể cho vụ án này thêm manh mối hữu dụng nào.