- Tiểu Vân, em nghĩ oan cho anh rồi! Lần này thật sự là do cô Thẩm đề xuất muốn đánh cược với bọn anh đấy.
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng nói:
- Tổng giám đốc Triệu tiền nhiều thế lớn, chúng tôi không bì được. Nhưng chơi đá quý thì không phải cứ tiền nhiều thế lớn là nhất định sẽ thắng. Tuy chúng tôi chỉ mua có bốn khối nguyên liệu thô. Nhưng lượng Ngọc Bích thu được khi mở ra chưa chắc đã thua cả đống nguyên liệu thô Tổng giám đốc Triệu mua kia. Tổng giám đốc Tô không cần phải nói nữa. Người ta không chịu thua kém, lần này nhất định chúng tôi sẽ đánh cược với Tổng giám đốc Triệu.
Khả năng diễn xuất của Thẩm Băng Thanh thật không chê vào đâu được. Câu nói này nói như lòng căm phẫn trào dâng, uất ức đến tột cùng. Chỉ thiếu chút nữa là rơi nước mắt trước mặt mọi người. Tô Linh Vân trừng mắt lườm Triệu Ngọc Hoa. Rồi nhìn số nguyên liệu thô mà cả hai bên có được. Tô Linh Vân hoàn toàn tin lời Thẩm Băng Thanh. Triệu Ngọc Hoa thực sự ức hiếp người quá đáng.
Hai ngày nay Tô Linh Vân cũng đã xem không ít đá quý, có được một chút kinh nghiệm không tồi. Tự nhiên cảm thấy số đá quý đám Lâm Nhã Hân mua không có gì đáng xem. Ngược lại, đống đá quý của Triệu Ngọc Hoa không những số lượng nhiều, lại còn có hoa văn, có họa tiết, những chỗ đã mài cũng thấy màu lục...Tóm lại là khả năng bán được tốt hơn, khả năng đánh cược cũng lớn hơn. Chẳng ai lại lấy trứng chọi đá, đương nhiên là Triệu Ngọc Hoa gây ra trận chiến này rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Cược thì cược thôi. Tôi tin vào ánh mắt tinh tường của Băng Thanh. Tổng giám đốc Triệu, như giao hẹn ngày hôm qua, anh mở một khối chúng tôi mở một khối. Có thể bắt đầu được rồi chứ?
Triệu Ngọc Hoa thấy Tô Linh Vân nghiêm mặt không thèm nhìn y một cái nào. Hiển nhiên là đã tin lời giải thích của đối phương rồi. Chuyện như thế này hoàn toàn không có cách nào để giải thích, y bực tức nói:
- Đợi đám ông Vương tới rồi bắt đầu mở. Mồm mép các người có lợi hại hơn nữa thì cũng vô dụng. Cược thạch còn phải dựa vào tài năng thật sự.
Một lát sau Vương Hằng Sinh và hai bậc thầy trong lĩnh vực cược thạch của công ty Thiên Nguyên tới. Tô Linh Vân bước lên trước giải thích mấy câu với bọn họ. Vương Lực Hoành khá thiện cảm với đám Thẩm Băng Thanh. Ông ta liếc qua bốn khối nguyên liệu thô của bọn họ rồi nói:
- Nói thật, bốn khối đá quý này tôi nhìn không được chính xác cho lắm. Bên trong có thể chẳng có gì. Cũng có thể có Đế Vương Lục Pha Ly Chủng, là vua của các loại đá quý. Không có chuyện gì thì Tổng giám đốc Triệu, anh cược với con gái nhà người ta làm gì chứ? Thắng thì người ta sẽ bảo anh ỷ lớn bắt nạt nhỏ, còn nếu thua thì...haizz...
Hai bậc thầy trong lĩnh vực cược thạch kia có chút không nhất trí với lời của Vương Hằng Sinh. Bởi vì bốn khối nguyên liệu đó họ cũng đã xem qua, cơ bản không có gì đáng để chú ý. Tuy nhiên Vương Hằng Sinh đức cao vọng trọng, cho nên bọn họ cũng không tiện phản bác.
- Anh họ, đừng cược nữa thì hơn. Số nguyên liệu thô này đem về hẵng tính.
Tô Linh Vân ngoảnh lại khuyên Triệu Ngọc Hoa.
Triệu Ngọc Hoa đã hạ quyết tâm. Y cho rằng Tô Linh Vân đang nghĩ cho tên Chu Dịch Thăng kia nên trong lòng càng tức giận, y nói:
- Tiểu Vân, em đừng nói nữa. Ván này nhất định bọn anh sẽ cược. Chúng ta hãy tìm một cái máy cắt đá. Thầy Lưu, anh chọn một viên đá kém nhất để cắt ra, xem bên trong có chút gì không.
Bên ngoài hội trường có không ít người đang cắt đá ngay tại hiện trường. Ban tổ chức cung cấp mười cái máy cắt đá nhưng cũng không đủ để đáp ứng nhu cầu. Tập đoàn Thiên Nguyên có thực lực hơn nữa thì lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng. Người cắt đá nhiều, người đứng bên xem lại càng nhiều hơn. Trong lúc đứng xếp hàng đợi, thỉnh thoảng lại có người kinh ngạc kêu lên. Tóm lại là những người cắt ra kiếm được lời thì ít mà lỗ thì nhiều. Nhiều tới cả hơn mười lần.
Tới lượt vị thầy Lưu kia thì Triệu Ngọc Hoa bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Tuy y bảo thầy Lưu chọn khối đá kém chất lượng nhất đem ra cắt, nhưng điều đáng chú ý nhất trong việc cược thạch đó là vận may và vận thế. Khối đá thứ nhất đem cắt ra nhất định không được có sơ suất gì. Cho nên thầy Lưu vẫn thận trọng chọn một khối đá mà gã cảm thấy chắc chắn có khả năng nhất.
Đó là một khối đá thủy thạch Đại Mã Khảm. Trứng muối hơi nhạt, hình dáng trông giống như cành bách thụ. Còn có chút nấm hơi non, chỗ mài cũng có màu lục. Tuy màu sắc có hơi nhạt, nhưng cũng không tới nỗi tồi. Khả năng đánh cược vẫn khá lớn. Cho nên thầy Lưu quyết định chọn nó. Đem nó đặt cố định trên máy cắt đá, rồi quay đầu lại thỉnh giáo Vương Hằng Sinh:
- Ông Vương, nhát đầu tiên cắt từ đâu xuống thì thỏa đáng hơn?
Vương Hằng Sinh vẽ một đường lên khối đá nói:
- Khối đá này vốn nên mài từ từ, rồi sau đó mới quyết định nên cắt như thế nào. Thế nhưng nếu đã muốn cắt vội, vậy thì cắt từ chỗ này xem sao đi.
Đường cắt Vương Hằng Sinh tiện tay vẽ ra đó còn sâu hơn nửa centimet so với suy nghĩ của vị thầy Lưu kia. Thầy Lưu nửa tin nửa ngờ đưa dao cắt vào vị trí đó.
Tiếng máy cắt đá vang lên sào sạt. Mọi người đều nín thở chờ đợi, rất nhanh sau đó nghe được tiếng hét lớn:
- Có màu lục rồi, thấy màu lục rồi! Lời rồi!
Thầy Lưu vội vàng nâng chiếc dao cắt đang xoay tròn cực nhanh ra. Có người đem ống nước tới từ từ giội lên trên đó. Chỉ trông thấy trong viên đá quả nhiên lộ ra một màu lục. Thầy Lưu mừng rỡ, vội vàng quay đầu lại nói với Triệu Ngọc Hoa:
- Tổng giám đốc Triệu, lời rồi!
Triệu Ngọc Hoa mừng ra mặt, nói:
- Tiếp tục đi, cắt nó ra xem sao.
Vương Hằng Sinh tới cạnh khối đá xem xét, hàng lông mày đột nhiên nhíu lại:
- Khối đá này mua với giá bao nhiêu tiền?
Triệu Ngọc Hoa dương dương đắc ý đáp:
- Ba trăm ngàn Euro, trước mắt còn chưa biết sẽ lời bao nhiêu.
Vương Hằng Sinh lắc lắc đầu nói:
- Tiểu Lưu, đừng cắt nữa, đổi khối khác đi.
Thầy Lưu sửng sốt, gã vội vàng xem xét kỹ lưỡng, Triệu Ngọc Hoa ngờ vực hỏi:
- Tại sao không cắt nữa? Không phải lời rồi sao?
Vương Hằng Sinh nói:
- Lời rồi, lời là lời so với thứ đá rách ở bên đường thôi. Vấn đề là nó không đáng 300 ngàn Euro. Khối nguyên liệu thô này tôi nhớ rằng tôi đã đưa ra mức giá đề nghị cao nhất là 100 ngàn Euro. Sao lại đấu về gấp hơn hai lần như thế?
Thầy Lưu ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút khó coi, gã nói:
- Là nấm lông mao lợn. Nấm lông mao lợn rất sâu...
Triệu Ngọc Hoa không hiểu thế nào là nấm lông mao lợn, còn đám người đứng bên thì xôn xao lên:
- Có nấm lông mao lợn à, khối đá này không đáng một xu rồi. Thì ra là lỗ rồi.
Vương Hằng Sinh đích thân nhặt máy cắt đá lên, sau mấy tiếng sột soạt lại cắt thêm một nhát nữa. Chỉ trông thấy bên trong viên đá lại có thêm chút màu lục nữa. Vương Hằng Sinh quan sát cẩn thận rồi nói:
- Cũng không lỗ hết, có lẽ vẫn kiếm được mấy cái vòng tay. Chỉ là cái giá này... có lẽ chỉ vừa qua 100 ngàn Euro thôi...
Ý của Vương Hằng Sinh rất rõ ràng. Giả sử tham khảo giá đề nghị của ông ta để đấu khối đá này thì tuyệt đối không thể lỗ được. Vấn đề là nếu như vậy thì cũng chẳng mua được khối đá này rồi.
Sắc mặt Triệu Ngọc Hoa có chút khó coi, y khoát tay nói:
- Vậy thì đem nó xuống đi, đổi khối to hơn.
Ý Triệu Ngọc Hoa là khối đá sáng đấu về với giá cao nhất là 5,5 triệu Euro. Khối đá này hình dáng trông giống như một con lợn nằm bò dưới đất, vừa đủ hơn 100kg, cũng được coi là loại đá lớn rồi.
Đỗ Long lại nói:
- Tổng giám đốc Triệu, theo giao hẹn từ trước thì giờ tới lượt chúng tôi cắt một khối đá rồi nhỉ? Băng Thanh, cô đem khối đá nhỏ nhất kia đi cắt.
Triệu Ngọc Hoa xịu mặt, cho người khiêng khối đá kia xuống. Thẩm Băng Thanh cầm khối nguyên liệu chỉ to bằng quả trứng đà điểu kia đặt lên máy cắt đá. Sau đó quay đầu lại hỏi Vương Hằng Sinh:
- Ông Vương, ông xem khối nguyên liệu thô này của cháu nên cắt thế nào ạ?
Vương Hằng Sinh xem qua khối đá, ông ta gượng cười nói:
- Cô bé ạ, khối đá này của cô tôi xem không được chuẩn. Cô muốn cắt ở chỗ nào thì cắt vậy.
Thẩm Băng Thanh không lằng nhằng nữa. Sau khi cố định khối đá thì anh ta quay đầu nhìn về phía Đỗ Long một cái. Đỗ Long dùng ánh mắt cổ vũ nhìn anh ta, gật gật đầu. Thẩm Băng Thanh quay đầu lại, hít một hơn thật sâu, tim bắt đầu đập loạn nhịp...