- Có một vệt nhỏ, nếu như miệng vết thương của y quá lớn, vậy sẽ không có cách nào. Anh chạy cả ngày rồi, để tôi cõng cho.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, quả thực có chút mệt mỏi.
Đỗ Long giao Lương Kiến Vinh đang nửa tỉnh nửa mê cho Đoàn Huệ Minh cõng, Đoàn Huệ Minh lấy ra một ít đồ từ trong túi quân dụng mang trên người, gồm một bình bạch dược Thiên Nam và một cây châm giảm nhiệt.
Đỗ Long nhìn đến cây châm giảm nhiệt hai mắt liền phát sáng, nói:
- Đây là đồ quân dụng? Người này vận khí không tồi, chống đến điểm tiếp viện kế tiếp hẳn là không thành vấn đề.
Khi Đỗ Long dùng châm giảm nhiệt châm cứu cho Lương Kiến Vinh, Đoàn Huệ Minh nói:
- Điểm tiếp viện kế tiếp? Anh muốn nói đến Cổ Yếu sao? Nơi đó dễ thủ khó công, cho dù tập hợp đủ mọi người cũng không gặm được!
Đỗ Long nói:
- Không gặm được cũng phải gặm, người này rất quan trọng, nhất định phải để y sống trở về nước.
Đoàn Huệ Minh đang định nói, đột nhiên phía sau truyền tiến tiếng súng nổ kích liệt, Đỗ Long và Đoàn Huệ Minh đều ngừng lại, dựng thẳng tai lắng nghe, Đỗ Long đột nhiên biến sắc, nói:
- Không ổn, đám người lùn đang hò hét kia, chẳng lẽ là Hồng Quân. . .
Đoàn Huệ Minh nghiêm nghị nói:
- Anh có nghe lầm không?
Đỗ Long nói:
- Không lầm, phải làm sao bây giờ?
Đoàn Huệ Minh lập tức cởi dây trói thả Lương Kiến Vinh xuống, y nói:
- Tôi muốn đi cứu đội trưởng, anh tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh sẽ thấy một cây cầu nhỏ, anh tìm một chỗ bí mất đợi tôi cứu đội trưởng và mọi người về, sau đó sẽ tụ hợp cùng anh.
Đỗ Long nói:
- Không, tôi sẽ đi cùng với anh!
Đoàn Huệ Minh nhìn Lương Kiến Vinh nói:
- Vậy còn anh ấy thì thế nào?
Đỗ Long nói:
- So với Hồng Quân, y căn bản không đáng nhắc tới, đi thôi, để y ở lại đây, chúng ta đi cứu người!
Đoàn Huệ Minh lần đầu tiên có cùng nhận thức với Đỗ Long, y quả quyết nói:
- Được, không hổ là anh em, chúng ta đi!
Lương Kiến Vinh bị bỏ lại một mình, còn hai người Đỗ Long nhanh chóng biến mất trong rừng sâu. . . Ban đêm trong rừng núi thường có mãnh thú lui tới, không biết gã này vận khí thế nào, đừng để lợn rừng ủi đi.
Đỗ Long và Đoàn Huệ Minh rất nhanh liền thấy được kẻ thù, những người kia đã ngừng hò reo, gần hai trăm người vây quanh và vài người bên trong dọc theo bờ sông tiến về phía trước. Bởi vì khoảng cách khá xa, cộng thêm sắc trời mờ mờ tối, Đoàn Huệ Minh không thấy rõ tình hình bên trong đám người, y nói:
- Đỗ Long, anh ở đây mai phục, tôi áp sát một chút xem có phải đội trưởng bị bắt hay không?
Đỗ Long nheo mắt nhìn nhìn về phía trước, nói:
- Trong đám người có người bị đánh ngất xỉu bị kéo đi, nhưng nhìn trang phục và đầu tóc. . .Người này không giống đàn ông lắm.
- Là nữ?
Đoàn Huệ Minh càng thêm khẩn trương, y liếm liếm đầu lưỡi, nói:
- Không được, tôi phải tiến lên xem một chút, đồng đội của chúng ta lần này tới có một người là nữ, chẳng lẽ cô ta bị nhóm buôn ma túy này bắt được?
Đoàn Huệ Minh đang muốn đứng thẳng người, Đỗ Long liền vung tay đè vai y xuống, nói:
- Bọn họ đang đi tới, không cần vội, giữ nguyên kế hoạch, nữ đội viên kia có thể xuất hiện ở gần đây sao?
Đoàn Huệ Minh thoáng chốc tỉnh táo lại, y gật đầu, nói:
- Uhm, có chút kỳ lạ, cô ấy không nên ở nơi này, cô ấy phải ở bờ bên kia tiếp ứng mới đúng.
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Kế hoạch của đội trưởng các anh có vấn đề, ở nơi này làm sao có thể để đội viên phân tán?
Đoàn Huệ Minh giải thích nói:
- Chỉ có phân tán mới có thể để mọi người ẩn thân, bởi nhiều người rất dễ bị bại lộ, hơn nữa nếu như các anh hành động trôi chảy, đội trưởng sẽ lập tức phát ra tín hiệu, mọi người ở các nơi sẽ cùng lúc phát động, khiến thủ hạ của Cát Quân trước sau đều gặp khó khăn. Sau đó chúng tôi tiếp tục chỉ định vị trí tập hợp, kế hoạch không có vấn đề, vấn đề ở chỗ các anh đã bị lộ.
Đỗ Long nói:
- Đây chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, trước mắt cũng không biết vì sao đội trưởng của các anh bị bại lộ. . .Được rồi, hiện tại không nói chuyện này, nữ đồng đội của các anh vốn ở bờ sông bên kia, chờ khi chúng ta qua cầu thì tiếp ứng đúng không? Cô ấy biết bơi lặn sao?
Đoàn Huệ Minh lập tức đáp:
- Không biết bơi lặn làm sao có thể trở thành bộ đội đặc chủng?
Đỗ Long nói:
- Có chút không ổn, có lẽ cô ấy thấy kế hoạch có vấn đề vì thế qua bên này đuổi theo chúng ta, nhưng khi vội vàng bơi qua bên này giúp chúng ta, thì gặp phải kẻ thù đón đường.
Đoàn Huệ Minh nói:
- Đúng vậy, tôi phát hiện bất ổn cũng lập tức đi tìm các anh, chỉ là tôi là nam, mặc trang phục của một người địa phương, vì thế dễ dàng trà trộn vào đội lục soát. Tuyết Mai, cô ấy là nữ, bộ dáng vừa cao vừa xinh đẹp, cho dù hóa trang cũng không thể nào che giấu. Xem ra người bị bắt rất có thể là cô ấy, chúng ta phải đi cứu cô ấy, tuyệt không thể để cô ấy lưu lại trong tay lũ khốn kiếp kia!
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Chỉ dựa vào hai người chúng ta? Gắng gượng quấy rối một chút xem như cũng được, còn cứu người thực sự không có khả năng.
Đang nói, những người kia từ từ tiến đến gần, Đoàn Huệ Minh thấy rõ một người quen thuộc tóc ngắn ngang vai, cúi đầu bất động để hai người kéo đi, Đoàn Huệ Minh xác nhận người này chính là bạn của y – Hồ Tuyết Mai.
Đoàn Huệ Minh nói:
- Đúng là cô ấy, tôi mặc kệ, tôi phải nghĩ cách dụ kẻ địch đi, còn anh. . .
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Anh có thể dẫn dụ bao nhiêu kẻ địch rời đi? Mươi hay hai mươi? Còn lại hơn trăm người đều để lại cho tôi một mình đối phó?
Đoàn Huệ Minh có phần không nắm bắt được chủ ý, Đỗ Long an ủi y nói:
- Yên tâm, sẽ có biện pháp, anh không nên vội.
Đoàn Huệ Minh cười khổ nói:
- Làm sao không vội cho được? Tuyết Mai là cô gái tốt, bị lọt vào tay đám người cặn bã, anh nói tôi có thể không vội sao?
Đỗ Long nói:
- Vội cũng vô dụng, nếu như chúng ta tùy tiện hành động, cứu không được cô ấy cũng không nói, chúng ta làm không tốt cũng bị lọt vào đó, đến lúc đó đội trưởng các anh dẫn theo những người khác tới cứu chúng ta, anh cảm thấy như vậy tốt hay không?
Đoàn Huệ Minh cười khổ nói:
- Bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ trở mắt nhìn Tuyết Mai bị. . .Bị. . .Anh cũng hiểu đấy.
Đỗ Long nói:
- Tôi đương nhiên hiểu, con gái vốn không nên dấn thân vào chốn nguy hiểm này, cô ấy sớm đã ý thức được bị bắt sẽ phải chịu nhục. Trinh tiết không còn cũng đành thôi, nếu như mạng mất mới oan uổng. . .
Đoàn Huệ Minh tức giận nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long trừng mắt nhìn lại y, nói:
- Chẳng lẽ tôi nói sai? Trừng mắt lớn như vậy làm gì? Hiện tại chỉ có nghe tôi, mọi người mới có cơ hội được cứu bình yên trở về nước, nếu không phục vậy chờ đội trưởng các anh tới đây rồi nói sau.
Đoàn Huệ Minh mở tay Đỗ Long ra, nói:
- Đợi đội trưởng tới, Tuyết Mai có thể đã hết thuốc chữa, không được, tôi liều mạng cũng phải ngăn cản bọn chúng, quyết không để bọn chúng qua cầu.
Đỗ Long trầm tư một chút, nói:
- Được rồi, anh muốn chịu chết tôi cũng chỉ có thể theo anh, anh định làm gì? Hay là vẫn giống theo kế hoạch vừa nãy dẫn dụ kẻ thù rời đi? Chiêu Hồng Quân sớm đã dùng rồi, tôi cũng bị truy đuổi cả ngày.
Đoàn Huệ Minh tóm tóc vắt óc suy nghĩ, Đỗ Long biết bất luận kế hoạch gì chặn đối phương qua cầu cũng chỉ là giấc mộng, bởi vì chuyện tình rất nhanh sẽ phát sinh biến hóa, hắn phân tán chú ý của Đoàn Huệ Minh nói:
- Chỉ dựa vào chút hỏa lực của chúng ta khẳng định không được, các anh ẩn núp ở đây, có thể chuẩn bị vũ khí hỏa lực gì mạnh không?