Còn những người khác thì Hạ Vũ thầm lắc đầu. Làm cảnh sát là đủ rồi, muốn đi thi đấu giành giải thì hãy tỉnh lại đi.
Sau khi chạy được năm nghìn mét, Đỗ Long càng chạy càng nhanh. Thẩm Băng Thanh bọn họ chạy theo không kịp, dần dần bị kéo xa khoảng cách. Lúc chạy được tám nghìn mét, Đỗ Long đã vượt qua bọn Bạch Hồng Ấn hơn hai vòng, cũng vượt qua bọn Thẩm Băng Thanh hơn nửa vòng.
Khi Đỗ Long dưới ánh mặt ngạc nhiên vui mừng của Hạ Vũ, tròn ba mươi ba phút liền lao qua vạch kết thúc. Hắn đã vượt qua bọn Thẩm Băng Thanh gần một vòng.
Cuối cùng Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ thời điểm hơn ba mươi phút đã lao qua vạch kết thúc. Thành tích này cũng coi như rất ưu tú. Dù sao cảnh sát không phải vận động viên chạy dài chuyên nghiệp, không thể so sánh thành tích cùng vận động viên điền kinh được.
Bọn Bạch Hồng Ấn cuối cùng với tốc độ chừng bốn mươi phút cũng về đích. Thành tích kỳ thật cũng không tệ, nhưng so với Đỗ Long bọn họ thì kém hơn. Hạ Vũ lúc này gạch hết số người ban đầu định ra, tính chỉ giữ ba người bọn Đỗ Long cũng đã đủ rồi.
- Ba mươi ba phút, lão Đại, anh có thể đại diện cục công an chúng ta tham gia đại hội thể dục thể thao tỉnh Thiên Nam rồi!
Trương Hoành Lợi sau khi nghe thành tích của Đỗ Long ríu rít nói.
Hạ Vũ vui mừng đi tới, nói:
- Tôi thấy Đỗ Long vẫn chưa phát huy hết toàn lực đâu. Đỗ Long, tôi nói có đúng không?
Đỗ Long khiêm tốn nói:
- Cũng không xê xích gì nhiều.
Hạ Vũ mặt cười nở hoa, y gần như muốn dâng Đỗ Long lên làm bảo bối. Chỉ thấy vị huấn luyện viên Triệu kia hào hứng bừng bừng lấy ra một tấm chắn dùng để đá, nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, nghỉ ngơi xong chưa? Tới thử xem thế nào? Dùng chân đá.
Đỗ Long liếc nhìn Hạ Vũ, nói:
- Thật sự phải thử sao?
Hạ Vũ gật gật đầu, cũng cảm thấy có chút hứng thú nói:
- Thử thì thử, dù sao cũng sẽ không bị thương.
Đỗ Long nói:
- Vậy được rồi. Huấn luyện viên Triệu, thử ngay ở đây sao?
Triệu Phong nói:
- Ngay ở đây, đến đây đi!
Triệu Phong ngồi xổm trung bình tấn, đem tấm chắn dựng thẳng che ở trước mặt. Ngoại trừ hai tay chống đỡ ra, anh ta còn dùng lực của bả vai. Đỗ Long thấy anh ta đã chuẩn bị xong, liền lùi ra hơn mười mét. Mọi người nín thở chờ đợi. Chỉ thấy Đỗ Long đi nhanh lao về phía trước. Thời điểm lao tới trước tấm chắn, đột nhiên xoay người tung chân đá, giống hệt với một cước kia của Triệu Phong, nhưng tốc độ và lực đều khiến người ta kinh ngạc.
Một tiếng bịch khó chịu vang lên, Đỗ Long một cước đá lên tấm chắn. Lực mạnh mẽ lập tức truyền tới thân thể Triệu Phong. Triệu Phong tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng phần lực này thật sự quá mạnh. Anh ta không có cản lại, bị một cước này của Đỗ Long đá lùi lại mấy bước, sau đó ngồi phịch xuống dưới đất.
- Hay!
Thẩm Băng Thanh là người đầu tiên vỗ tay hoan hô. Mọi người cũng lần lượt vỗ tay. Hạ Vũ rất hiểu Triệu Phong, Đỗ Long một cước có thể khiến cho Triệu Phong đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng bị đá ngã xuống. Lực của một cước này thật sự là quá mạnh. E rằng một cành cây to cỡ miệng bát cũng sẽ bị Đỗ Long một cước đá gãy. Tiểu tử này, thật khiến người ta bất ngờ!
Đỗ Long tiến lên giơ tay về phía Triệu Phong đang ngồi dưới đất sững sờ, nói:
- Huấn luyện viên Triệu, không làm anh bị thương chứ?
Triệu Phong đấm một cái lên đất, nói:
- Được lắm! Bả vai đều tê dại rồi. Tiểu tử cậu một cước này thật ác độc! Tôi coi như phục rồi!
Nghe xong lời của anh ta, tất cả mọi người đều mỉm cười. Triệu Phong vẫn là mượn lực của Đỗ Long để đứng dậy, anh ta nói:
- Tiểu tử cậu luyện như thế nào đấy, như thế nào mà có lực lớn như vậy!
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
- Tôi cũng không rõ lắm. Nói chung là bẩm sinh thiên phú thôi. Bình thường tôi cũng hay chạy, nhưng rất ít luyện sức. Không tin anh có thể hỏi bọn họ.
Hạ Vũ đã đi tới, nói:
- Thiên phú quả thật rất quan trọng. Tiểu tử này chính là một quái thai. Tiểu Triệu cậu cũng đừng đối đầu với cậu ta. Được rồi, mấy người các cậu đã được thông qua vòng tuyển chọn thứ nhất. Xem xét làm thế nào để tiếp tục tăng cường thực lực của mình? Tốt nhất mỗi ngày đều tới đây một chút, tôi giúp các cậu huấn luyện một cách hệ thống.
Đỗ Long nói:
- Xem ý của bọn họ đi. Tôi thì cảm thấy được, không cần thiết phải luyện nữa.
Hạ Vũ nhíu mày, Thẩm Băng Thanh thay Đỗ Long giải thích nói:
- Chúng tôi mỗi ngày buổi sáng đều luyện chạy bộ. Đỗ Long có người bạn xuất thân là bộ đội đặc chủng, mở một phòng tập thể thao ở thành phố Thụy Bảo. Bọn họ thường xuyên cùng nhau chơi đùa tự do vật lộn. Kỹ xảo đánh nhau của Đỗ Long phần lớn đều là học ở đó đấy. Có lẽ huấn luyện viên Hạ hoặc là huấn luyện viên Triệu nói cho anh ấy nghe một chút về những hạng mục gì gì đó cần chú ý trong cuộc thi là được rồi.
Hạ Vũ bừng tỉnh hiểu ra nói:
- Tự do vật lộn không giống với đấm bốc. Có thời gian hai cậu vẫn nên tới đây một chút. Tôi nghĩ huấn luyện viên Triệu sẽ rất vui đặc biệt phụ đạo cho các cậu đấy.
Triệu Phong lại nói:
- Đỗ Long, cái phòng tập thể thao kia ở đâu? Chi phí có đắt không? Làm cho tôi cái thẻ vip, tôi cũng muốn đi mở mang kiến thức một chút.
Đỗ Long cười nói:
- Được thôi, ngay cạnh trung tâm thành phố. Tên là phòng tập thể thao Quân Uy. Bình thường từ năm rưỡi chiều đến sáu giờ tôi đều đến đó luyện nửa tiếng. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến, cứ nói là bạn của Đỗ Long là được. Tuy nhiên nếu như luyện quyền ở đó phải chuẩn bị tâm lý bị đánh.
Ngoại trừ Trương Hoành Lợi và Tạ Phong Mục muốn chơi súng cho nên tỏ vẻ sẽ thường xuyên đến, mọi người gần như không có hứng thú đến. Hạ Vũ cũng không miễn cưỡng. Cứ như vậy, Đỗ Long bọn họ lưu lại phương thức liên lạc rồi quay trở về thành phố Thụy Bảo.
Về nhà tắm rửa thay quần áo, Đỗ Long bọn họ đi tới tổ trọng án. Đường Minh Hoa vừa vặn dẫn theo Hồ Tiểu Vĩ từ bên ngoài trở về. Đỗ Long hỏi:
- Có manh mối gì không?
Đường Minh Hoa đã đi tìm anh em Trần Khánh Minh và Trần Khánh Vinh. Người tuy rằng thuận lợi tìm thấy, nhưng lại chẳng có gì đột phá. Đường Minh Hoa nói:
- Tìm ông chủ của họ nói chuyện, cũng đã gặp gỡ một số công nhân. Hai tiểu tử này đều khá thành thật chịu khó, rất được lòng ông chủ. Trong đội thi công đều làm tới vị trí người đứng đầu. Tiền lương, tiền thưởng so với công nhân bình thường đều nhiều không đáng kể. Bọn họ gần như mỗi tháng đều phải về nhà một hai lần. Hơn nữa thời gian hài cốt tử vong trong cái vại kia không có cách nào xác định. Chúng ta rất khó có gì đột phá ở trên người bọn họ.
Đỗ Long nói:
- Pháp y Hoàng không có cách nào xác định thời gian tử vong sao? Vậy anh ấy đã lấy DNA đem đi đối chiếu chưa?
Đường Minh Hoa thở dài, nói:
- Vấn đề lớn nhất chính là chỗ này. Tối hôm qua anh ấy bận cả đêm để lấy hài cốt ra. Hài cốt đầy đủ, nhưng lại bị nấu qua. DNA sớm đã phân giải, lần này thì đến nguồn gốc thi thể cũng khó mà điều tra rồi.
Đỗ Long nhíu nhíu mày, nói:
- Vẫn có biện pháp điều tra đấy. Lão Đường có khả năng anh phải chạy một chuyến nữa đến xã Hộc Ngọc tìm đồn công an điều tra một chút. Xem xem có người nào khá phiền toái... Uông Lập Bân, cậu phụ trách đối chiếu danh sách mất tích. Đầu tiên đối chiếu với danh sách của thành phố Thụy Bảo. Nếu như tìm không thấy người tương tự, thì mở rộng phạm vi đối chiếu.
Đường Minh Hoa hỏi:
- Anh thì sao?
Đỗ Long nói:
- Tôi đi tìm pháp y, xem kỹ lại một chút bộ hài cốt kia, có lẽ sẽ có chút phát hiện.
Đường Minh Hoa nói:
- Được rồi, Vương Phu Vũ, Tạ Phong Mục còn có Hồ Tiểu Vĩ, Thẩm Băng Thanh, các cậu theo tôi lại đi một chuyến đến xã Hộc Ngọc. Tổ trưởng Đỗ, ở đây còn có mấy cái tên, cũng làm việc ở thành phố Thụy Bảo. Tuy nhiên buổi sáng tôi đi tìm anh ta nhưng không tìm được. Nếu như cậu có thời gian thì tìm một chút.
Đỗ Long nhìn lướt qua trên danh sách tên, nói:
- Tôi biết rồi, trong di động của tôi có địa chỉ của anh ta. Cứ làm như thế đi, mấy người các cậu vất vả chút. Bạch Hồng Ấn, Trương Hoành Lợi, hai cậu đi với tôi tới phòng khám nghiệm tử thi một chuyến.