Nếu hung thủ đã là cao thủ thổi châm, vậy thì gần như có thể loại bỏ sự nghi ngờ đối với số cảnh sát trong đại đội trị an. Nhưng Đỗ Long vẫn tiến hành bắt mạch thẩm vấn với từng người một trong số họ.
Đối với các thành viên trong đại đội trị an thành phố Lỗ Tây thì bắt mạch thẩm vấn là một chuyện mới. Nhưng không ảnh hưởng đến nhận thức và tiếp nhận của bọn họ, vì với đa số mọi người trung y có gì đó rất thần kỳ. Theo trung y thì cách bắt mạch thẩm vấn mà Đỗ Long làm cũng rất dễ hiểu, nên mọi người đều cảm thấy mới lạ, mà không có phản ứng tiêu cực gì.
Từ việc bắt mạch này Đỗ Long cảm ứng được tạp niệm trong lòng rất nhiều người. Nhưng tuyệt nhiên không có ai là nội gián, hung thủ quả đúng là người ngoài.
- Người trong đại đội không có vấn đề gì, nạn nhân bị một phụ nữ thần bí không rõ danh tính từ bên ngoài tới giết.
Kết luận này của Đỗ Long khiến nhiều người khó chấp nhận, Trần Chiết Binh là người đặt câu hỏi nghi vấn đầu tiên:
- Nhưng nạn nhân Trâu Đông chỉ là một tên lưu manh bình thường, sao lại có một nữ sát thủ lợi hại cỡ đó tới giết anh ta chứ?
Đỗ Long nói:
- Trâu Đông đã chết rồi, gã đắc tội với những ai chúng ta chỉ có thể bắt đầu tiến hành điều tra người bên cạnh gã. Đại đội phó Trần, điều kiện của đại đội trị an có hạn, vụ án này tôi thấy tốt nhất nên giao cho đội hình sự các anh điều tra thì hơn.
Trần Chiết Binh lại không muốn nhận bài toán khó này, anh ta nói:
- Vụ án này bây giờ tôi cũng không biết nên bắt đầu thế nào. Đại đội trưởng Đỗ giờ đang điều tra rồi, hay là tiếp tục tra rõ luôn đi. Chẳng phải anh đã hẹn với cục trưởng là phá án trong một ngày sao?
Đỗ Long nói:
- Giờ vụ án cũng điều tra gần xong rồi, chỉ chưa xác định được thân phận của sát thủ thôi… Hay là anh đi cùng tôi một chuyến tới văn phòng cục trưởng, giúp tôi nói tốt vài câu, kéo dài kỳ hạn phá án thêm một chút? Cứ coi như có thể điều tra ra được hung thủ thì cũng không nhanh tới vậy được.
Trần Chiết Binh suy nghĩ một chút, cũng muốn sớm thoát khỏi vụ án này, bởi anh ta cảm thấy vụ này quá quái dị, lại không muốn dẫn lửa thiêu thân. Vì thế anh ta nói:
- Được rồi, vậy tôi sẽ cùng anh tới gặp cục trưởng.
Đỗ Long lệnh cho Dương Xương Hiền phụ trách trông giữ hai nghi phạm kia, Dương Xương Hiền hơi lo lắng, nếu nữ sát thủ kia lại chạy tới giết người thì sao? Cậu ta không thể ngăn được những chiếc châm quỷ quái kia, Đỗ Long cười thầm, nhưng không an ủi cậu ta. Trên thực tế thủ đoạn ám sát này sau khi bị bại lộ hung thủ không thể nào lại đến, hơn nữa hiện giờ là ban ngày, dám giữa ban ngày xông vào cục Công an giết người trừ phi đó là kẻ điên. Hội đoàn kết tuyệt đối không có kẻ nào bị điên, nên hai nghi phạm kia ở trong đại đội trị an là an toàn nhất rồi.
Đỗ Long và Trần Chiết Binh cùng đi đến văn phòng cục trưởng, sau khi nghe Đỗ Long thuyết minh ý đồ Hàn Vĩ Quân nhìn Trần Chiết Binh hỏi:
- Tiểu Trần, cậu thấy vụ án này thế nào?
Trần Chiết Binh đã nghĩ trước nên trả lời thế nào, anh ta đáp:
- Cục trưởng, đại đội trưởng Đỗ không hổ là tổ trưởng tổ trọng án thành phố Thụy Bảo, quá trình tra án của anh ấy nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Vụ án mơ hồ vậy mà vào tay anh ấy chớp mắt đã có những manh mối rõ ràng, hiện giờ đã điều tra rõ hung thủ là một phụ nữ thần bí, không còn nghi ngờ gì nữa. Phần còn lại là điều tra thân phận nữ sát thủ đó và bắt cô ta về thụ án. Tôi nghĩ đại đội trưởng Đỗ hoàn toàn có năng lực điều tra rõ ràng vụ án này, bởi vậy tôi cho rằng nên để đại đội trưởng Đỗ tiếp tục phụ trách điều tra thì tốt hơn. Đội hình sự còn có mấy vụ án khó chưa giải quyết xong, tôi phải dồn sức điều tra mấy vụ đó.
Hàn Vĩ Quân nhíu mày, nói:
- Đó thật sự là một nữ sát thủ sao? Tại sao? Sao cô ta lại giết một nhân vật vô danh tiểu tốt, chẳng có liên quan gì như thế? Hơn nữa lại giết ngay trong phòng giam của đội trị an? Đỗ Long, cậu hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý tôi sẽ cho cậu thêm thời gian phá án.
Đỗ Long nói:
- Đối với chúng ta quả thật Trâu Đông không đáng được nhắc tới, nhưng không chừng với người khác Trâu Đông lại là một nhân vật quan trọng cũng nên. Hoặc là trước đây gã từng làm hại cô gái nào đó, giờ người ta tới báo thù. Đương nhiên, vẫn còn suy luận khác nữa, tuy nhiên suy luận này dường như càng hoang đường hơn. Tôi không biết có nên nói hay không…
Hàn Vĩ Quân nói:
- Nói! Hoang đường hay không tự tôi sẽ phán đoán.
Đỗ Long nói:
- Vậy tôi sẽ nói thẳng. Tôi cảm thấy vụ án này còn có một khả năng, đó chính là... Vụ án này là nhằm vào một người nào đó, thí dụ như Thẩm Băng Thanh, hoặc là thí dụ như tôi... Đây là kết quả rút ra từ thuyết âm mưu, nếu có người chết trong đại đội trị an thì chắc chắn người chịu trách nhiệm sẽ là Thẩm Băng Thanh trực đêm hôm đó và người làm Đại đội trưởng như tôi. Nên, nếu cho rằng âm mưu này là nhắm vào tôi thì cũng không phải là không thể…
- Đâu thể như thế được chứ?
Trần Chiết Binh nói:
- Giết một người để hại Thẩm Băng Thanh bị xử phạt? Có vẻ như không phải.
Hàn Vĩ Quân chột dạ, cảm giác như Đỗ Long đang muốn ám chỉ, ông ta cũng bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ là người kia thu xếp? Không thể nào? Điều này... Tốt nhất là không nên quan tâm nhiều thế. Bất luận là thần tiên đánh nhau cũng được, yêu ma quỷ quái đánh nhau càng tốt, mình cứ giả vờ mơ hồ để Đỗ Long giải quyết là được rồi.
Hàn Vĩ Quân nói:
- Được rồi, Đỗ Long, tôi cho cậu thời gian mười ngày, nhất định phải tra ra manh mối vụ án này. Nếu không bắt được nữ sát thủ kia thì ít nhất cũng phải cho tôi biết được tên cô ta?
Đỗ Long cười nói:
- Không thành vấn đề, mười ngày là được rồi, bắt đầu tính từ ngày mai. Cục trưởng, ngài còn có gì chỉ bảo không ạ? Nếu không có tôi xin phép về làm việc.
Đi đến nửa đường Đỗ Long nhận được điện thoại của Hàn Ỷ Huyên, Đỗ Long cười nói:
- Ỷ Huyên, sắp lên máy bay rồi chứ?
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Đỗ Long, anh nói thật cho tôi biết, có phải người đó bị người của các anh đánh chết không?
Đỗ Long cười nói:
- Sao cơ? Còn không tin tôi sao? Thực sự là người đó thổ huyết chết do bệnh cũ tái phát.
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Đỗ Long, tuy chúng ta là bạn, hơn nữa lần trước anh còn giúp tôi một chuyện lớn, nhưng tôi cũng sẽ không vứt bỏ lương tâm mà đưa tin giả đâu, đây là vấn đề nguyên tắc. Nếu anh đã gọi tôi tới thì tôi sẽ tới, nhưng nếu để tôi điều tra ra các anh làm giả, tôi sẽ không nương tình đâu, anh phải nghĩ cho kỹ.
Đỗ Long cười nói:
- Cô cứ yên tâm mà đến đi, tôi nói thật chính vì muốn cô giúp tôi. Tôi là loại người gì cô vẫn chưa rõ sao? Tôi cũng hận nhất là loại giả dối.
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Vậy là tốt rồi, tôi có dẫn theo hai chuyên gia hình sự, chúng tôi phải xem hiện trường, xem thi thể và phỏng vấn đương sự cũng như thân nhân người chết. Như vậy thì ảnh chụp mới có sức thuyết phục, tốt nhất là làm xong trong hôm nay, anh thu xếp ổn thỏa hành trình đi.
Đỗ Long chột dạ, hắn nói:
- Được, trước khi lên máy bay nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới sân bay đón cô.
- Chúng tôi lên máy bay ngay bây giờ rồi.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Khoảng ba giờ sẽ đến thành phố Lỗ Tây, anh chuẩn bị tiếp đón cẩn thận đi.
Sau khi gác máy Đỗ Long lập tức quay xe hướng trung tâm khám nghiệm xác chết, vụ án điều tra tới thời điểm này hắn cũng chưa xem qua thi thể. Hàn Ỷ Huyên dẫn theo chuyên gia hình sự đến xem thi thể, như thế này để hắn trở tay không kịp. Nha đầu này vẫn thật nguyên tắc, nếu để cho cô nàng nhìn thấy khắp cơ thể Trâu Đông đầy vết thương, như vậy cô nàng sẽ giúp nhiệt tình.