Cửa xe Rolls-Royce mở ra, tài xế bị Hoàng Nham túm xuống xe. Ba cửa xe còn lại lần lượt được mở ra, ba thanh niên khác bị lôi xuống, hai nam một nữ đều rất trẻ tuổi. Cả đám bị cưỡng chế ngồi xổm ôm đầu trên đất. Sau đó hình cảnh nhanh chóng lục tung cả chiếc xe lên, kết quả phát hiện được một ngăn ngầm ở ghế sau.
Mọi người lôi ngăn ngầm này ra xem liền thấy một chiếc hộp gấm xuất hiện trước mắt. Hoàng Kiệt Hào mở hộp gấm ra xem xét, chỉ thấy bên trong có một quyển trục, hai món đồ gốm cùng một chiếc ấm bạch ngọc được xếp rất ngay ngắn.
Hoàng Kiệt Hào nhìn Đỗ Long, nói:
– Đỗ Long, anh tới xem có phải đồ thật hay không.
Đỗ Long nhìn lướt qua liền xác nhận đây chính là đồ thật, nhưng hắn vẫn cầm đèn pin soi chiếu một hồi lâu, sau đó mới gật gật đầu nói: – Là thật đó.
Hoàng Kiệt Hào thở phào một tiếng, nói: – Anh hãy gấp rút đưa về cho Vương Đạt Đào, nói ông ta giữ cho cẩn thận, đừng có để bị trộm lần nữa.
Đỗ Long gật gật đầu, mang hộp gấm vào xe Hoàng Kiệt Hào, sau đó ngồi lên ghế lái.
Vương Đạt Đào có nhà hay không cũng là một vấn đề, Đỗ Long gọi điện hỏi: – Vương lão bản, đồ mất trộm đã được tìm thấy. Anh đang ở đâu?
Vương Đạt Đào kinh ngạc nói: – Tìm thấy rồi? Toàn bộ đều tìm được sao?
Đỗ Long thấp giọng nói: – Bốn món đồ cổ thì tìm thấy rồi, nhưng sổ sách thì chưa thấy. Bất quá chúng tôi còn chưa có triển khai lục soát toàn diện, cho nên có thể sẽ rất nhanh tìm thấy sổ sách thôi.
Vương Đạt Đào do dự một chút, cũng thấp giọng nói: – Tiểu Đỗ, có thể nào nghĩ biện pháp không để những người khác nhìn vào cuốn sổ hay không? Chí ít cũng không để người ta xem được nội dung bên trong, cho dù phải hủy đi cũng được Nếu anh có thể giúp tôi làm được chuyện này, ca ca nhất định ghi nhớ ơn cả đời!
Đỗ Long nói:
– Tôi nghĩ biện pháp xem sao. Vậy còn bốn món cổ vật này phải làm thế nào?
Vương Đạt Đào: – Thư ký của tôi Lư Hội Hân vẫn còn ở biệt thự, anh giao bốn món đồ cho cậu ta là được. Xác định không phải đồ giả chứ?
Đỗ Long nói: – Anh còn chưa tin tôi sao? Tôi đã đích thân xem qua, tuyệt đối là thật.
Vương Đạt Đào nói: – Tốt lắm. Anh đợi một chút, tôi lập tức kêu Tiểu Lư đi lấy.
Đỗ Long và Hoàng Kiệt Hào đâu có thời gian đợi. Bọn họ đã đi theo đội hình cảnh chặn chiếc xe đầu tiên lại, tiến hành bắt giữ nghi phạm trên xe. Đồng thời hai người chỉ huy hình cảnh chuẩn bị tiến vào biệt thự lục soát.
– Trong biệt thự còn có người không? Đỗ Long túm lấy một tên tiểu tử tóc lởm chởm ngồi chồm hổm trên mặt đất, quát lớn vào mặt y.
Tiểu tử kia vẻ rất du côn liếc Đỗ Long một cái, ngạo nghễ nói: – Không biết! Ông không biết tự đi mà xem à?
Nhìn mặt tên này Đỗ Long đột nhiên sững lại. Khuôn mặt này rất quen, lẽ nào trước đây đã từng gặp?
– Bên trong không còn ai nữa! Đỗ Long quay lại nói với Hoàng Kiệt Hào, sau đó chỉ vào một nghi phạm khác đang ngồi, nói: – Chìa khóa ở trên người y.
Không ai hiểu làm sao Đỗ Long biết được chuyện đó. Hoàng Nham lục soát trên mình gã kia quả nhiên là tìm được chìa khóa biệt thự. Lúc này Đỗ Long tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt tên đầu tiên, nhìn đến mức tên kia có chút sợ hãi. Đỗ Long cau mày nói: – Hình như tôi đã gặp qua anh
Tiểu tử kia kinh ngạc nhìn mặt Đỗ Long, một ký ức đột nhiên trỗi dậy trong đầu. Tên tiểu tử đột nhiên nhận ra Đỗ Long, y bèn vội vã xoay mặt qua một bên, nói: – Tôi không quen ông, ông đừng có nhận bừa thân thích.
Trong nháy mắt Đỗ Long đã nhận ra đáp án trong bụng y, ngược lại càng khiến hắn nghi hoặc hơn. Đỗ Long hừ một tiếng, sắc mặt không đổi buông lỏng tay nói:
– Nhất định là trước kia anh từng bị tôi bắt. Loại người như anh nhất định dính vào không ít vụ án. Trở về lật lại hồ sơ là biết ngay.
Tiểu tử kia nào có lắm chiêu trò như Đỗ Long, nghe thấy lời này liền thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Long cũng không thèm nhìn lại y một lần nữa, bèn nhận chìa khóa từ tay Hoàng Nham. Hắn tới trước biệt thự, dùng điều khiển mở cổng lớn, cùng đội hình cảnh tiến vào.
Đỗ Long không có đi vào trong, hắn đứng bên ngoài chờ đợi. Một lát sau, Lư Hội Hân vội vội vàng vàng lái chiếc Toyota Camry tới. Đỗ Long đối với những người lái xe Nhật Bản đều không có hảo cảm, hắn liếc nhìn chiếc xe một cái, đem hòm đựng đồ đưa cho Lư Hội Hân, nói: – Đều ở trong này, còn vị giáo sư Lưu Thư Ngọc kia đâu? Có cần mời ông ta kiểm chứng tại chỗ hay không?
Lư Hội Hân cũng không buồn xuống xe, chỉ nhận hộp gấm rồi cười nói: – Vương tổng có nói nhân phẩm và nhãn lực của Đỗ cảnh quan đều rất đáng tin cậy. Chỉ cần là đồ do Đỗ cảnh quan giao thì nhất định có thể đảm bảo không nhầm.
Đỗ Long cười nói: – Vương tổng quá khen rồi. Thư ký Lư, đồ đã giao cho anh rồi, đừng có làm mất đó nhé.
Lư Hội Hân cười nói: – Trở về sẽ lập tức cất cẩn thận. Khoảng cách gần như vậy chắc hẳn không có vấn đề gì đâu. Tôi đã nói với bảo vệ đề cao cảnh giác rồi.
Đỗ Long nói: – Vậy thì tốt. Thư ký Lư, anh đi thong thả. Tôi còn phải giúp Vương lão bản tìm một món đồ, không tiễn anh nữa.
Lư Hội Hân lái xe đi rồi, Đỗ Long xoay người bước lại trước cửa ngôi biệt thự đã được mở toang, cũng không đi vào tham gia lục soát. Đã là lãnh đạo rồi, những việc nhỏ như vậy cứ để cấp dưới là được, tránh cho bọn họ khỏi cảm thấy sự tồn tại của mình không có ý nghĩa.
Đỗ Long vừa mới châm một điếu thuốc đã thấy Hoàng Kiệt Hào cầm một gói đồ tới. Chỉ thấy trong tay anh ta dùng một túi vật chứng cỡ lớn đựng một chiếc kình nỏ. Nhóm nghi phạm chính là sử dụng món này để cố định dây thép vào mái hiên bên trên phòng chứa báu vật của Vương Đạt Đào.
– Phát hiện rất nhiều chứng cứ, bao gốm một đường dây tiếp tuyến điện thoại chuyên nghiệp
Hoàng Kiệt Hào hưng phấn nói: – Xem ra chính là bọn chúng không sai đi đâu được!
Đỗ Long nhả ra mấy vòng khói, nói: – Đội trưởng Hoàng, anh đừng vui mừng sớm quá. Anh thấy mấy tên tiểu tử này có khả năng bỏ tiền thuê người làm phi vụ khó như trộm biệt thự hay sao? Chuyện này nhất định còn ẩn tình phía sau.
Hoàng Kiệt Hào cười nói: – Ẩn tình có thể từ từ điều tra mà. Chí ít đồ vật đã tìm lại được, áp lực cũng không còn lớn nữa.
Đỗ Long nói:
– Vậy cũng phải. Xem ra tôi có thể về Lỗ Tây sớm một chút.
Hoàng Kiệt Hào nói: – Về gấp như vậy sao? Không lưu lại Ngọc Minh thêm mấy ngày được ư?
Đỗ Long lắc đầu nói: – Đã dây dưa một tuần trời rồi, nhất định có rất nhiều việc cần xử lí. Tuy rằng tôi cũng rất muốn nghỉ ngơi một thời gian, nhưng mà thực sự là không nhàn hạ nổi!
Hoàng Kiệt Hào thở dài: – Vậy cũng phải Đã làm nghề cảnh sát này, muốn thả lỏng nghỉ ngơi một chút cũng khó khăn. Giống như trong lòng có một cây roi vậy, chỉ cần hơi có chút buông lỏng là roi sẽ quất xuống
Đỗ Long cười nói: – Bởi vì anh là một cảnh sát tốt. Nếu là một cảnh sát tồi thì cũng không có nhiều chuyện phiền phức như vậy.
Hoàng Kiệt Hào nói: – Cảnh sát tồi? Tôi làm không được. Năm xưa đã tuyên thệ ở trước huy hiệu cảnh sát
Đỗ Long nhớ tới một việc, bèn nói với Hoàng Kiệt Hào: – Phải rồi, sếp Hoàng, nhờ anh giúp tôi điều tra một chút. Tôi có một người bạn gần đây bị vu oan là ăn trộm đồ, trên mình còn bị trúng hai phát súng. Vốn dĩ thương thế của anh ta đã ổn định rồi, nhưng đột nhiên lại bị mấy viên cảnh sát bắt lại khiến cho bệnh tình trở nên tồi tệ. Lúc này đang nằm tại phòng giám sát bệnh nặng của Bệnh viện nhân dân số ba.
Hoàng Kiệt Hào nói: – Ồ, tôi sẽ giúp anh điều tra xem là ai phụ trách vụ án này. Nếu như người ta có chứng cứ rõ ràng thì tôi cũng không giúp được.
Đỗ Long nói: – Chỉ cần giúp tôi điều tra là được, tôi cũng được người khác nhờ vả Được rồi, sếp Hoàng, đột nhiên tôi nhớ ra có việc cần phải làm. Tôi mượn tạm xe anh, ngày mai trả nhé