-Không cần khách khí, Đỗ Long, là tôi yêu cầu cậuphụ trách điều tra vụ án nhà tôi bị đột nhập, vì tôi nghe nói công tác của cậuở đội hình sự thành phố Ngọc Minh rất xuất sắc. Hy vọng biểu hiện của cậukhi điều tra vụ án này càng xuất sắc. Chỉ có tôi là người tiếp xúc với kẻ bịt mặt kia, cậuđến phòng làm việc của tôi ghi chép lại một chút.
Đỗ Long nói:
-Nhận được sự coi trọng của Phó cục trưởng Thạch, tôi nhất định sẽ tận lực điều tra manh mối vụ án này.
Thạch Khắc Phong đưa Đỗ Long tới phòng làm việc của y, tự mình rót nước mời Đỗ Long. Đỗ Long vội vànggiành lấy cái cốc tự mình rót. Khi tiếp xúc gần, mũi Thạch Khắc Phong hơi mấp máy, tối hôm qua y nhìn không rõ, tai cũng không phân biệt ra được âm thanh kỳ quái, cũng chỉ kỳ vọng vào mũi.
Đáng tiếc Thạch Khắc Phong vẫn là thất vọng rồi, yrõ ràng ngửi thấy trên người Đỗ Long có mùi mồ hôi bẩn. Còn tối hôm qua, trên người kẻ bịt mặt kia lại lộ ra một mùi hương rất nhẹ nhàng khoan khoái. Đó không phải là mùi xà phòng hay nước hoa mà là mùi giống như trên da trẻ con, mùi hương thiên nhiên tinh khiết.
-Phó cục trưởng Thạch, tối hôm qua mấy giờ ngài nghỉ ngơi, khoảng mấy giờ thì bị người bịt mặt đánh thức?
Đỗ Long bỏ qua bước mở đầu, bắt đầu hỏi chi tiết. Thạch Khắc Phong rất phối hợp, y nhớ lại thật cẩn thận, và kể lại cũng rất tỉ mỉ. Y dù sao cũng là cảnh sát, trong lúc nguy cấp cũng không mất đi bình tĩnh, những chi tiết y quan sát được nhiều hơn người bình thường rất nhiều.
Sau khi ghi chép xong Đỗ Long thuật lại một lần, và tổng kết nói:
-Phó cục trưởng Thạch, theo như ngài kể lại, kẻ đột nhập chỉ có mộtngười. Chiều cao của y cũng xấp xỉ bằng tôi, dáng người cũng tương đương, mặc cả bộ quần áo thể thao màu đen, đầu trùm miếng khăn màu đen, giọng nói vô cùng bén nhọn, có lẽ là dùng dụng cụ đổi âm, về cơ bản chỉ có từng này đúng không?
Thạch Khắc Phong gật đầu, ánh mắt dừng lại ở Đỗ Long, Đỗ Long thở dài, nói:
-Ngay cả tôi bây giờ cũng hoài nghi, có phải là tôi mộng du chạy đến đây làm việc đó hay không... Phó cục trưởng Thạch, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được tên kia. Phó cục trưởng Thạch, trong nhà còn có ai không? Tôi muốn lập tức điều tra hiện trường mộtchút.
Thạch Khắc Phong nói:
-Bà xã tôi đi làm, con gái cũng đi học rồi, trong nhà không còn ai. Hai tầng cửa chống trộm cũng bị phá hỏng rồi, cũng may đồn công an phái người đến tạm thời gác cửa cho tôi, chờ cậuđiều tra hiện trường xong, tôi sẽ tìm người đặt ổ khóa mới.
Đỗ Long nói:
-Được, tôi sẽ nhanh chóng điều tra hiện trường, Phó cục trưởng Thạch có gì cần bổ sung không? Nếu không có thì tôi sẽ đến hiện trường.
Thạch Khắc Phong lắc đầu, Đỗ Long liền dẫn theo người mà Lý Tùng Lâm sắp xếp, anh tatên Viên Soái Soái. Hắn đi không bao lâu, Lý Tùng Lâm vào phòng Thạch Khắc Phong hỏi:
-Thế nào rồi?
Thạch Khắc Phong lộ ra ánh mắt nghi hoặc, nói:
-Tôi cũng không biết, chắc không phải là cậu ta, nhưng không biết đấy có phải là người docậu taphái tới hay không...
Lý Tùng Lâm nói:
-Nếu là do cậu taphái đi thì tốt, nếu không phải, chúng ta thực sự sẽ đau đầu đây.
Nhà Thạch Khắc Phong cách cục công an không xa, nên Đỗ Long và Viên Soái Soái không đi xe mà đi bộ tới. Đỗ Long gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh, kêu cậu tađến thành phố Thụy Bảo hỗ trợ, nhưng lại không nói lý do. Thẩm Băng Thanh đồng ý lập tức tới, nhưng ít nhất cũng phải giữa trưa mới có mặt.
Hai người mang theo vật dụng tiến vào tiểu khu, đi thang máy đến nhà Thạch Khắc Phong. Ở cửa nhà Thạch Khắc Phong quả nhiên có mộtvị dân cảnh đứng gác, y cho biết từ sau khi mình phụ trách trông coi chỗ này không có ra vào cả.
Trước tiên Đỗ Long kiểm tra haicửa khóa bị phá hỏng mộtchút, sau đó vừa chụp ảnh vừa ghi âm.
-Cửa chống trộm khóa trái, từ bên ngoài dùng chìa khóa cũng không mở được, rõ ràng là bị người dùng lực phá hỏng. Trong thời gian ngắn mà có thể mở loại khóa chống trộm này, cho thấy y rất quen thuộc với kết cấu khóa chống trộm, hơn nữa chuẩn bị lực lượng cũng rất mạnh.
Đỗ Long rất nhanh liền tìm ra dấu chân kẻ đột nhập, nhưng sau đó không có thu hoạch gì nữa. Về cơ bản kẻ đột nhập không để lại manh mối gì, điều này làm Đỗ Long vô cùng buồn rầu.
-Hiển nhiên là đã có người thăm dò hiện trường trước, không phát hiện ra điều gì bất thường, Cục trưởng Lý, vụ án này hay là mời một người cao minh khác điều tra đi.
Đỗ Long gọi điện phàn nàn với Lý Tùng Lâm ngay trước mặt Viên Soái Soái.
-Vậy sao? Điều này tôi cũng không rõ, cậutiếp tục điều tra, tôi sẽ hỏi giúp cậuxem những người đó có tìm ra manh mối gì không.
Lý Tùng Lâm giả bộ ngu nói với Đỗ Long.
Đỗ Long không ở lại nhà Thạch Khắc Phong lâu, hắn mang theoViên Soái Soái đến phòng điều khiển cảnh sát giao thông, mời cảnh sát giao thông điều trathu hồi lại video vùng phụ cận tiểu khu nhà cục trưởng Thạch trước và sau khi xảy ra vụ án, hắn chậm rãi xem lại.
Sau khi nhìn một hồi lâu cũng không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng thật ra tại một nơi khác Viên Soái Soái tìm được một người khá giống với miêu tả của Phó cục trưởng Thạch, một bóng người mặc quần áo thể thao đen. Nhưng vì trời tối, hình ảnh cameras quay được rất mơ hồ. Trên cơ bản cũng chỉ nhìn thấy có người như vậy thôi, tất cả những chi tiết đặc trưng đều không nhận ra được.
Ngay sau đó, Đỗ Long và Viên Soái Soái bắt đầu điều tra người này xuất hiện từ đâu. Nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là, không có một camaras nào quay được y tới như thế nào, thậm chí y đi những đâu, cuối cùng biến mất ở chỗ nào đều không quay được.
Vụ án lần này Đỗ Long tuyệt đối sẽ không điều tra hết mình, hắn còn âm thầm ảo não tại sao lại bỏ sót cái cameras này? Mấy tay cảnh sát giao thông này cũng thật cáo, không ngờ lại giấu cameras ở chỗ kín như thế.
Bận rộn nửa ngày vẫn không thu hoạch được gì, lúc này Thẩm Băng Thanh gọi điện nói y đã tới thành phố Thụy Bảo. Đỗ Long gọi Viên Soái Soái cùng đi đón Thẩm Băng Thanh, sau đó vào một cửa hàng ăn nhanh ăn chút đồ.
Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh nội dung nhiệm vụ, Thẩm Băng Thanh không khỏi líu lưỡi nói:
-Ai mà to gan như vậy? Ban đêm lại dám đột nhập nhà phó cục trưởng, đây rõ ràng là không coi toàn bộ cảnh sát trong thành phố Thụy Bảo ra gì! Quá kiêu ngạo rồi!
Đỗ Long nói:
-Kiêu ngạo hay không cũng không quan trọng, quan trọng là trong tay y có chứng cứ quan trọng của mộtvụ án khác. Một khi y đưa những chứng cứ này ra ánh sáng sẽ ảnh hưởng cực kỳ xấu đến hình tượng cục Công an thành phố Thụy Bảo chúng ta. Cho nên cục trưởng rất coi trọng vụ án này, hy vọng chúng ta có thể mau chóng phá án, áp lực này rất lớn.
Thẩm Băng Thanh nói:
-Từ khi nào anh lại sợ áp lực thế? Tên đó đã cướp đi chứng cứ quan trọng của vụ án nào? Chứng cớ tại sao lại để ở nhà phó cục trưởng? Chẳng lẽ ông ấy phụ trách điều tra vụ án đó? Như vậy cũng không đúng a.
-Việc này nói ra thì dài lắm…
Đỗ Long nói sơ qua vụ án của Cổ Ngọc Vân cho Thẩm Băng Thanh nghe, sau đó nói:
-Tôi hoài nghi sau khi đối phương lấy được chứng cứ sẽ phát tán ra ngoài, để công kích hình tượng cảnh sát thành phố Thụy Bảo chúng ta. Tuy nhiên đến nay vẫn chưa phát hiện ra dấu hiệu này, như vậy việc làm của nhân vật thần bí này có chút kỳ quái.
Thẩm Băng Thanh nói:
-Có lẽ y đang chờ thời cơ, có lẽ...y muốn thủ tiêu chứng cứ, ai mà biết được? Anh điều tra hiện trường chưa? Phát hiện ra manh mối gì không?
Đỗ Long nói:
-Không có đầu mối gì, y ra tay rất sạch sẽ, trong cameras cũng chỉ thu được mộtthân ảnh rất mơ hồ có chút tương tự với miêu tả của Phó cục trưởng Thạch.
Thẩm Băng Thanh nhún nhún vai, nói:
-Đến anh cũng bó tay sao? Xem ra vụ án này có chút thú vị, anh dự định sẽ làm thế nào?
Đỗ Long nói:
-Tôi không biết, vụ án lần này tôi thật sự không biết nên làm thế nào, Viên Soái Soái, anh nói cách nghĩ của anh đi, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?
Viên Soái Soái chần chờ một chút, y nói:
-Tôi...Tôi cũng không biết.
Trên bàn ăn, ba người mắt to nhìn mắt nhỏ, dần dần, khóe miệng Đỗ Long lộ ra vẻ tươi cười, hắn vỗ vai Viên Soái Soái, cười nói:
-Nếu mọi người đều chưa có manh mối, vậy thì cứ từ từ điều tra...