Sau khi xuống xe Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đều nhìn quanh bốn phía, khắp nơi tối mịt, căn bản không thấy rõ mặt người, lão Lưu cười ha hả nói:
- Xem chừng từ khi nhà máy hóa chất phát nổ không còn ai dám tới gần nơi này, Asen mở còng tay cho bọn chúng, để bọn chúng bắt đầu đào hầm.
- Quả nhiên đúng như dự đoán. . .
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra ý nghĩ trong lòng đối phương, Đỗ Long kiên định lắc đầu. Khi tên Asen kia tới sau lưng Thẩm Băng Thanh, hắn đột nhiên vung tay lên, bật lửa zip trong tay lập tức lóe ánh bạc, hung hăng đập mạnh vào cổ cánh tay lão Lưu đang cầm súng.
Lão Lưu “a” một tiếng kêu đau, súng lục rời khỏi tay, Đỗ Long giống như mũi tên nhọn đánh về phía lão Lưu, cùng lúc Thẩm Băng Thanh cũng hành động, mạnh mẽ xoay người, mượn sức xoay tròn để tung một gối hung hăng vào lưng trái Asen. Asen hét một tiếng thảm thiết ngã lăn xuống mặt đất, Thẩm Băng Thanh rống giận tiếp tục đuổi tới liên tiếp đá vào người Asen, Asen tiếp tục kêu thảm thiết, cuối cùng đau đớn tới mức hôn mê bất tỉnh.
Đỗ Long rất nhanh liền đánh lão Lưu ngất xỉu, quay đầu nhìn lại thấy Thẩm Băng Thanh đang hành hung gã tên là Asen, Đỗ Long hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại ngăn Thẩm Băng Thanh, quát lớn:
- Dừng tay, đánh nữa sẽ gây án mạng!
Thẩm Băng Thanh táo bạo nói:
- Loại cặn bã như vậy đáng phải chết!
Đỗ Long quát:
- Không được xử trí theo cảm tính, người như thế đã có pháp luật nghiêm trị, không đáng làm ô uế đôi tay chúng ta.
Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói:
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Đỗ Long nói:
- Lục soát thân thể bọn chúng, lấy tất cả đồ vật trên người bọn chúng.
Thẩm Băng Thanh tìm được một hộp BCS trên người Asen, y không kìm nổi phẫn nộ đá vào hai chân Asen.
Lục soát được vật gì đó đều đặt chúng cùng một chỗ. Đỗ Long tịch thu được hai chiếc di động, chìa khóa xe cũng thu về trong túi. Đỗ Long lúc này cởi quần dài hai gã kia ra xé thành hai mảnh trói bọn chúng giống như chiếc bánh chưng, cất chiếc bật lửa bị lõm vào trong túi quần, khẩu súng lục giắt vào đai lưng, hiệp lực với Thẩm Băng Thanh ném bọn chúng lên xe. Sau đó Đỗ Long khởi động ô tô chạy trở về.
Thẩm Băng Thanh kinh ngạc phát hiện Đỗ Long vẫn nhớ rõ đường đến, bọn họ dọc đường thuận lợi đi tới nông trang lân cận. Sau đó Đỗ Long liền tắt đèn xe, nhìn trong khe núi chỉ một nơi duy nhất có ánh sáng, Đỗ Long hỏi:
- Di động có tín hiệu không?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Có một cột.
Đỗ Long nói:
- Tốt lắm, anh điện thoại báo với đội trưởng Hoàng rằng Bạch tiểu thư đã bị bắt cóc, chúng ta đuổi theo kẻ bắt cóc tới nơi lân cận, tôi cũng không biết đây là nơi nào, cho nên đừng tắt máy. Cảnh sát trợ giúp có thể thông qua trạm viễn thông tìm được chúng ta, tôi trước mắt tìm xung quanh xem có thể cứu người hay không. Anh trông coi hai người bọn chúng, giữ liên hệ với đội trưởng Hoàng trong mọi lúc, không cần lo lắng cho tôi, tôi tự có chừng mực.
Đỗ Long nói xong liền xuống xe, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Thẩm Băng Thanh biết hắn nói là làm, lập tức chỉ có thể kêu lớn về phía hắn vụt mất:
- Cẩn thận một chút!
Đỗ Long đeo kính râm chạy nhanh trên cánh đồng rộng lớn tối đen như mực, điểm này ngay cả Hạ Hồng Quân cũng rất ngưỡng mộ. Không lâu sau Đỗ Long đã tiếp cận nông trang, trong nông trang nuôi chó săn trông giữ, lần đầu tiên đám người Đỗ Long tới đây chúng còn tiến gần Đỗ Long ngửi ngửi, hiện giờ Đỗ Long lại quang lâm, con chó săn kia chỉ sủa lớn hai tiếng, khi chủ nhân quát lớn liền im bặt.
Đỗ Long nhanh chóng trèo qua tường rào, nhẹ nhàng nhảy vào sân, vừa mới đứng lên, Đỗ Long liền nhìn con chó săn kia không buồn lên tiếng.
Đỗ Long thoáng chốc tháo kính râm cài trên vạt áo trước ngực, hai tay cầm hai chân trước con chó săn, chó săn há mồm nhưng không cắn hắn, sau đó trước mắt xuất hiện con ngươi màu đỏ.
Trong con ngươi màu đỏ xuất hiện khí tức hung tàn, con chó săn dù dữ đến đâu cũng chỉ là một con chó mà thôi, nó bị con ngươi màu đỏ hù dọa, ấm ứ một tiếng rồi im lặng. Đỗ Long bắt nó quẳng sang một bên, nó liền cụp đuôi chạy về ổ, không dám đi ra nữa.
Đỗ Long không ngờ con ngươi màu đỏ của chính mình lại hiệu nghiệm như vậy, hắn âm thầm vui vẻ, nhanh chóng biến mất trong hành lang.
Đỗ Long rất nhanh liền dò xét toàn bộ tòa nhà. Bên trong tòa nhà bốn tầng này hoàn toàn không giống vẻ bề ngoài lụp xụp, bên trong chí ít cũng trang hoàng giống như khác sạn ba sao, tầng trên cùng lộng lẫy nhất còn khiến người ta nghĩ tới khách sạn năm sao.
Đỗ Long phát hiện ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai có người ăn khuya và chơi mạt chược, tầng thứ ba và tầng thứ tư rất yên tĩnh, chỉ có cửa phòng đối diện bậc thang tầng thứ tư lộ ra ánh đèn mờ.
Xuyên qua khe cửa gỗ dày có thể nghe được bên trong có tiếng hít thở yếu ớt, cũng không có tiếng động gì bất thường. Lúc này Đỗ Long mới yên lòng một chút, bắt đầu tìm kiếm vật dụng chung quanh chuẩn bị mở cửa, nếu như có bộ đồ nghề của hắn trong tay, loại cửa này có thể tùy ý được mở ra, nhưng hiện tại hắn đành phải nghĩ cách tìm vật dụng bằng sắt nào đó.
Trong phòng đựng tạp vật tại lầu hai, Đỗ Long tìm được thứ hắn cần, đồng thời nghe được những gã đang đánh bài không kiêng nể nói về Bạch Nhạc Tiên và ông chủ của bọn chúng.
- Con bé ngày hôm nay đẹp quá, tao chưa từng thấy con bé nào xinh đẹp như vậy, có lẽ ngay cả minh tinh màn bạc cũng không sánh bằng. Con mẹ nó, nếu không phải người ông chủ muốn, tao thực muốn sờ nó vài cái, nếu có thể bắn một pháo vào trên người nó, đời này sống thật không uổng!
- Mày nằm mơ đi.
Bọn chúng ồn ào nói:
- Nhìn đàn bà của ông chủ mày cũng dám nghĩ bậy, cẩn thận chết lúc nào không biết.
Gã kia nói:
- Con bé kia hẳn là không còn nguyên vẹn, bắn một pháo đâu có gì lo lắng. Nếu không phải ông chủ sắp trở về, chúng ta thay phiên nhau bắn pháo sau đó tắm rửa cho nó, ông chủ không phải thần tiên, đâu biết chúng ta đụng vào nó.
Gã từng dùng súng uy hiếp Đỗ Long thản nhiên nói:
- Mày muốn chết cũng đừng liên lụy tới mọi người, ông chủ dễ bị lừa như vậy sao? Không bằng mày hi vọng ông chủ nói chuyện với ba nó không thành, sau khi ông chủ chơi đùa xong không chừng có thể cho chúng ta cơ hội chơi nó, trước kia chẳng phải từng có tiền lệ sao?
Nghe bọn chúng nói, Đỗ Long thực sự muốn xông vào làm thịt toàn bộ, chỉ có điều hiện tại trong hoàn cảnh nguy hiểm, đối phương lại có rất nhiều người có súng, chính mình chỉ có một khẩu, còn liên lụy tới đại mỹ nữ kia, hiện tại chỉ có thể kìm nén phẫn nộ trong lòng, quay về tầng bốn.
Đỗ Long uốn thanh sắt đưa vào trong ổ khóa, mò mẫm khoảng hai phút mới nghe được trong ổ khóa truyền đến tiếng vang nhỏ.
Đỗ Long nhanh chóng mở cửa đi vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chỉ thấy trong phòng bật đèn mờ, tiếng hít thở nặng nề hoặc là tiếng rên rỉ lớn hơn bên ngoài rất nhiều. Đỗ Long cẩn thận quan sát trong phòng, không phát hiện được trang bị gì có thể báo cảnh sát, cũng không có camera. Đỗ Long lần theo thanh âm truyền đến tiến vào phòng ngủ lộng lẫy, tiếp đến liền thấy Bạch Nhạc Tiên.
Bộ dáng Bạch Nhạc Tiên giờ phút này có chút bất nhã. Cô bị người ta dùng dây lụa mềm màu đỏ trói chặt tay chân và buộc chặt vào giường, cả người tựa như chữ đại nằm trên giường, y phục trên người cô không phải bộ y phục ban đầu, mà là một chiếc áo ngủ mỏng manh. Đường cong thân thể mĩ miệu hoàn toàn lộ ra ngoài bộ áo ngủ, thậm chí thấy rõ hai điểm lớn trước ngực nhô lên, bên trong áo ngủ cô không mặc gì hết.
Đôi mắt Bạch Nhạc Tiên bị bịt kín, khuôn mặt đẹp toát lên vẻ ửng đỏ, miệng nhỏ đỏ hồng khẽ mở ra, phát ra tiếng thở nặng nhọc.
Đỗ Long không vội vàng cởi trói cho Bạch Nhạc Tiên, bởi vì hắn phát hiện trên chiếc tivi đối diện cái giường đặt một chiếc camera có đèn đỏ lập lòe, hình như là camera đang hoạt động, chỉ cần trong phòng có động tĩnh lớn, camera sẽ thu hình, nếu như có người quan sát màn hình hiển nhiên sẽ phát hiện Đỗ Long lẻn vào.