Cùng Đỗ Long rời khỏi phòng thẩm vấn là người cảnh sát tên Trương Bân, y là Phó tổ trưởng tổ trọng án của Cục Công an thành phố Ngọc Minh, y rất ngạc nhiên hướng về phía Đỗ Long hỏi.
Đỗ Long cười nói:
- Là may mắn thôi, cũng có thể nói là vì kiên trì điều tra vụ án đó và Mạnh Hướng Đông rốt cuộc có thu hoạch, mà Mạnh Hướng Đông đối với tôi chính là đối tượng nghi ngờ nhiều nhất cho tới nay. Hôm nay Mạnh Hướng Đông có ý đồ bắt cóc để đến giải cứu con của gã đồng thời hãm hại tôi thất bại, ở hiện trường và trên người của gã, chúng tôi tìm thấy được một bưu kiện. Hơn nữa với sự theo dõi sát sao Mạnh Hướng Đông, chúng tôi không khỏi sinh ra liên tưởng…
- Tôi gọi người đi ra sân bay tra xét danh sách hành khách của mấy ngày nay và video quay chụp tại sân bay, kết quả điều tra được một người có hình dáng và khuôn mặt rất giống Mạnh Hướng Đông. Sau khi vụ án xảy ra, gã xuất hiện ở phi trường, cuối cùng cũng biến mất ở Lhasa…
Đỗ Long cười nói:
- Tôi thật sự tinh thông thuật hóa trang, cũng hỏi qua chuyên gia nhân loại học, cuối cùng xác nhận gã kia mười hết tám phần là Mạnh Hướng Đông ngụy trang. Sau đó tìm hiểu nguồn gốc tra ra được, vốn dĩ có rất nhiều chi tiết không được tính là manh mối liền đập vào mắt chúng tôi.
Trương Bân giơ ngón tay cái hướng qua Đỗ Long, nói:
- Đỗ Long, cậu quả nhiên là danh bất hư truyền, thảo nào phần thưởng cho cảnh sát mới giỏi nhất mà mọi người cùng hướng đến đã được cậu ẵm về hồi năm ngoái, có cơ hội chúng ta lại nói chuyện.
- Tôi chỉ là may mắn thôi, còn có mấy người có khả năng giúp đỡ tôi mà …
Đỗ Long trước sau như một khiêm tốn nói.
Trương Bân gọi năm điều tra viên của tổ trọng án, mượn hai chú chó cảnh sát từ đội đặc công thành phố. Đội trưởng đội đặc công thành phố Chu Thu Cường sau khi nghe nói chuyện này cảm thấy rất hứng thú, vừa lúc đội đặc công không có việc gì, y cũng đem theo mấy người. Sau đó Đỗ Long lại gọi điện thoại cho Uẩn Cảnh Huy, Uẩn Cảnh Huy sau khi nghe xong tình huống này cũng cực lực ủng hộ, từ Phòng Công an quận Bạch Hoa điều binh khiển tướng đã phái một đội qua đây.
Đỗ Long tự mình cũng đã gọi mấy người qua đây, kết quả trên đường cái cạnh nhà ma rất nhanh liền có hơn mười xe cảnh sát đậu lại, mười ba mười bốn cảnh sát bao vây lấy tòa nhà nhỏ bỏ hoang.
Đỗ Long là tổng chỉ huy chuyên trách hành động lục soát này, hắn ra lệnh:
- Các anh em tìm kỹ vào, một tấc đất cũng không được bỏ sót trong khuôn viên này, dù có đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra thứ gì đó!
Các anh em rầm rầm tản ra, theo sự sắp xếp của Đỗ Long chia khuôn viên này thành nhiều khu nhỏ, các anh em phân khu tìm kiếm kỹ lưỡng.
Không lâu sau đó hai chú chó cảnh sát của đội đặc công đã có phát hiện, chúng sủa ầm lên, kéo cảnh sát huấn luyện chó đi vào trong rừng trúc. Ở dưới đám trúc rậm rạp, chúng bới đất tung cả lên.
- Trong này có thứ gì đó!
Cảnh sát huấn luyện nhanh chóng kéo chó ra, sau đó lớn tiếng kêu gọi.
Đỗ Long, Trương Bân còn có Chu Thu Cường đều nghe tiếng kêu chạy đến. Đỗ Long vừa nhìn thấy chú chó đào ra một mảng của nơi đó, hắn nói:
- Bề mặt khoảng đất này vô cùng tơi xốp, xem ra trước đó không lâu đã từng có người động qua nó. Triệu Hưng Chinh, Thẩm Băng Thanh, hai người các anh lấy cuốc đào xuống phía dưới, chú ý cường lực, khi cảm thấy đào tới vật gì thì lập tức dừng tay.
Triệu Hưng Chinh và Thẩm Băng Thanh nhấc cuốc lên, bắt đầu đào xuống. Sau vài cuốc đào, Thẩm Băng Thanh chỉ cảm thấy trên tay truyền đến một cảm giác lạ, như là cuốc lên một đống bông, anh lập tức kêu lên:
- Ở dưới có gì đó! Đừng đào!
Triệu Hưng Chinh cũng có phát hiện, anh ta cùng Thẩm Băng Thanh đem cuốc ném qua một bên, ngồi xổm người xuống, đeo găng tay bắt đầu moi móc bùn đất. Chỉ trong chốc lát, chừng một thước dưới đất của vùng đó, một cái túi du lịch màu vàng đất hiện ra trước mắt mọi người.
- Lấy nó ra.
Đỗ Long ra lệnh.
Thật ra không cần hắn ra lệnh, Thẩm Băng Thanh và Triệu Hưng Chinh đều đã cầm túi du lịch lên. Đang lúc họ cầm túi du lịch xách ra khỏi hố đào, mấy xương ngón chân trắng hếu trong bùn đất lòi ra, làm Thẩm Băng Thanh và Triệu Hưng Chinh chưa chuẩn bị sẵn tâm lý đều giật mình kinh sợ. Triệu Hưng Chinh lớn tiếng hét, Thẩm Băng Thanh hai tay run lên, gói đồ rời khỏi tay rơi xuống đất, người anh ta lảo đảo lui về phía sau rồi ngã xuống.
Một bàn tay đột nhiên đỡ lên lưng Thẩm Băng Thanh, anh ta mượn sức để đứng thẳng người dậy, kịp thời trụ vững, giúp anh ta một phen chính là Đỗ Long.
- Phải cẩn thận…
Đỗ Long từ bên cạnh Thẩm Băng Thanh bước qua, Thẩm Băng Thanh nhìn hắn, trong lòng quả thật cảm kích. Nếu như trước mặt mọi người mà ngã chỏng vó thì thành chuyện lớn rồi, nói không chừng sẽ bị ám ảnh cả đời. Y là cảnh sát hình sự, sao lại có thể bị mấy cái đồ này làm cho hoảng sợ và đánh gục chứ!
Đỗ Long và Chu Thu Cường trước hết đi đến bên hố, nhìn trong bùn đất thấy lộ ra mấy xương ngón chân trắng hếu, Đỗ Long càng khẳng định:
- Đây là ngón chân người, xem bộ dạng là một người nữ trẻ tuổi, tuổi khoảng từ mười tám đến hai mươi lăm, thời gian tử vong từ mười năm trở lên.
- Cậu có thể đi làm pháp y rồi.
Trương Thu Trọng thuận miệng nói:
- Tôi chỉ có thể nhận ra đây là xương ngón chân người, hẳn không phải là giả, xem ra hôm nay thật sự đến đúng rồi. Di thể này chôn ở dưới hàng trúc, phải bứng hết đám trúc này.
Đỗ Long gật đầu, nói với Thẩm Băng Thanh và Triệu Hưng Chinh:
- Bứng hết đám trúc, cẩn thận đừng làm hư mất cái cốt, nếu mệt thì thay người.
Người tham gia lùng sục nghe nói ở đây đào ra một túi xách, hơn nữa còn phát hiện một hài cốt hơn mười năm tuổi, bọn họ đều có chút hưng phấn, vụ án có tiến triển, đây là việc tốt. Chỉ chốc lát mọi người sau khi hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm liền tụ tập lại, cùng nhau cầm cuốc bắt đầu làm. Đám trúc kia nhanh chóng bị đào ra, phía dưới bộ rễ là một hài cốt nhỏ xinh dần dần hiện ra.
Túi du lịch sớm được Đỗ Long mở ra, đồ đạc ở bên trong đều bị lấy ra, bày ra ngay ngắn trên vải nhựa trong suốt trải ra bên cạnh.
Quần áo, bàn chải đánh răng… ngoại trừ những nhu yếu phẩm du lịch, trong túi du lịch còn tìm thấy được vé máy bay, chứng minh thư, hộ chiếu v.v… Trong đó vé máy bay là chuyến bay sớm hôm nay bay đi Băng Cốc, xem ra có người đã bắt không kịp chuyến bay rồi. Hình trên chứng minh thư và hộ chiếu cho thấy chủ nhân là người có bộ ria mép lớn, nhưng xem thấy ảnh chụp kia, Đỗ Long và Trương Bân đều cười, đây không phải là tên bị Đỗ Long nghi là Mạnh Hướng Đông sau khi cải trang sao?
Đỗ Long lập tức ra lệnh:
- Mấy thứ này lập tức đưa đến phòng Kỹ thuật điều tra kiểm nghiệm, từng vân tay, sợi tóc đều không thể bỏ qua. Chỉ cần có thể tìm được bất kỳ chứng cứ chính xác nào có liên đến Mạnh Hướng Đông, Mạnh Hướng Đông chết chắc rồi!
Hai xe cảnh sát cuốn bụi mà đi, chiếc đi trước là để mở đường cho chiếc đi sau, tầm quan trọng của túi vật chứng này khiến mọi người không dám có chút xem thường, chỉ lo trên đường phát sinh chuyện gì, làm trễ nải vụ án.
Ngay sau khi đưa đồ vật đi không lâu, thì cỗ hài cốt rốt cuộc từ từ hiện ra. Đỗ Long tự mình chụp hơn mười tấm hình, sau đó kêu mọi người chầm chậm lấy hài cốt trong bùn ra, đặt gọn ra trên ván cửa, đây là thứ mà lúc người ta vứt đi khi sắp rời khỏi tòa nhà bỏ hoang đó.
Hài cốt dần dần hiện ra hình dạng một người. Sau khi nhìn đến xương hông, khớp xương chân và những chỗ chi tiết đặc thù, Đỗ Long càng thêm khẳng định đây chính là hài cốt của một người nữ trẻ tuổi. Đương nhiên, hắn cũng không phải là pháp y chuyên nghiệp, không có tư cách chứng thực, ý kiến của hắn chỉ để tham khảo mà thôi.