Ở bên ngoài sảnh giao dịch, Đỗ Long tìm ở trong máy mua bán chứng khoán thực thấy danh sách các công ty dầu ăn, phát hiện ra mấy công ty có liên quan đến ngô đều đang rớt giá thảm hại, gần như đã tụt xuống mức thấp nhất trong lịch sử. Hắn đắn đo suy nghĩ một lát, lựa chọn một loại chứng khoán có số lượng cổ đông thấp nhất, dầu ăn Đông Sơn, mua hết 50 nghìn, được 2500 cổ phiếu.
Đỗ Long mua xong cổ phiếu liền cầm chiếc cốc inox do công ty chứng khoán tặng kèm đi về nhà. Trong đầu hắn chỉ có hình ảnh cổ phiếu tăng giá vùn vụt, tiền chất đầy trước mặt, mặt cứ cười ngơ ngơ ra, khiến cho những người ngồi bên cạnh đều phải dịch ra xa, chắc do sợ nhiễm phải khí chất “ngơ ngơ” của hắn.
Bốn giờ chiều, Hạ Hồng Quân vội vã mang tiền quay về. Anh ta giao tiền cho
Đỗ Long, cũng không thèm hỏi Đỗ Long rốt cuộc lấy tiền làm gì, nhưng Đỗ
Long thì không thể không nói. Khi Đỗ Long nói cho Hạ Hồng Quân biết sẽ dùng tiền để chơi cổ phiếu, Hạ Hồng Quân cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ tính đúng đắn của quyết định này. Cần phải biết rằng ở Trung Hoa, số người có thể kiếm được tiền ở thị trường chứng khoán rất ít, phần lớn đều vác bao tiền đi vào vác bao không quay ra.
- Yên tâm đi, nếu anh lo lắng thì số tiền này coi như tôi vay của anh, lát nữa tôi sẽ viết giấy nợ cho anh. Đợi tôi kiếm được tiền sẽ trả lại anh.
Đỗ Long vỗ ngực bảo đảm.
Hạ Hồng Quân nói:
- Giấy nợ thì không cần, tôi tin anh, nhưng không tin được thị trường chứng khoán của Trung Hoa, cũng giống như tôi chưa từng tin tưởng vào bóng đá Trung Hoa... Tiền này tôi định dùng để chữa mắt cho mẹ tôi, anh liệu mà dùng.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi biết, tôi sẽ giữ mức độ. Nếu 50 nghìn kia của tôi mà bị thua sạch thì tôi sẽ đóng tài khoản, trả lại tiền cho anh.
Hạ Hồng Quân nghe vậy, trả lại xe máy cho Đỗ Long, quay về đi làm tiếp. Đỗ Long mang tiền gửi vào ngân hàng, sau đó chuyển sang tài khoản chứng khoán, nhưng buổi chiều đã kết thúc giao dịch, thị trường chứng khoán lại bị mất điểm chút ít, ngày đầu tiên chơi cổ phiếu Đỗ Long đã lỗ mất mấy trăm tệ.
Đỗ Long không chút thất vọng, đêm còn nằm mơ, mơ thấy mình chơi cổ phiếu, trở thành tỷ phú, mua rất nhiều nhà cửa, biến hết thành hậu cung, đem tất cả mỹ nhân mà mình quen biết đều đưa vào hậu cung, ngày đêm hoan lạc, đến sáng tỉnh dậy mới phát hiện ra, không ngờ mình còn mộng tinh nữa...
- Đúng là phải nhanh lên thôi, cứ nhịn thế này chắc tức chết mất.
Đỗ Long thầm nói với bản thân.
Hoàng Kiệt Hào tổ chức họp sáng phân công nhiệm vụ, Thẩm Băng Thanh vẫn chưa tới. Gần đây anh ta thường xuyên đi muộn, Đỗ Long đột nhiên nhớ ra lần trước đã bảo Rắn Hổ Mang đi điều tra xem rốt cuộc ai đang quấy rối Thẩm
Băng Thanh, sau đó lại quên mất việc này, sau khi họp xong hắn lập tức gọi điện cho Rắn Hổ Mang để hỏi.
Rắn Hổ Mang nghe nói đến việc này, không kìm được bật cười, giải thích:
- Cảnh sát Đỗ, anh không hỏi tôi cũng quên mất, chuyện này đúng là buồn cười thật, người quấy rối cảnh sát Thẩm chính là hai tên ngốc mà tôi phái đi. Nhiệm vụ tôi giao qua mấy tầng mấy lớp mới tới tay hai tên đó, bọn chúng căn bản không biết ai muốn xử lý anh chàng đó, cũng không biết tại sao, buồn cười nhất là, bọn chúng cứ nghĩ Thẩm Băng Thanh là một chị cảnh sát xinh đẹp, nên quấy rối thành nghiện. Sau khi bị cảnh sát
Thẩm bắt giữ, bọn chúng tìm cách đùn đẩy trách nhiệm, trong khi theo dõi cảnh sát Thẩm, nghe thấy anh ta gọi điện cho anh trai, nhắc đến ân oán với anh, thế là bọn chúng liền khai bừa là do anh sai bọn chúng đi làm, không ngờ nói bừa mà lại là thật...
Nghe Rắn Hổ Mang nói vậy, Đỗ Long cũng dở khóc dở cười, chuyện này cũng thật là trùng hợp... Ngưng lại một lát, Đỗ Long lại hỏi:
- Gần đây bọn chúng không quấy rối người ta nữa chứ?
Rắn Hổ mang cười đáp:
- Bọn chúng bị đánh cho một trận, lại phát hiện ra vị cảnh sát đó là nam, sao dám đi để bị ăn đánh nữa. Sao thế? Vị cảnh sát Thẩm đó lại bị quấy rối à? Nhìn anh ta cũng ẻo lả quá, thảo nào suốt ngày bị người ta tưởng là nữ, quấy rối không ngừng.
Đỗ Long ngắt điện thoại, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Băng Thanh mồ hôi nhễ nhại đi vào trong văn phòng. Đỗ Long hỏi:
- Thẩm Băng Thanh, sao gần đây anh toàn đến muộn thế?
Thẩm Băng Thanh quệt quệt mồ hôi, nói:
- Tôi chuyển nhà rồi, thuê nhà hơi xa, gặp phải tắc đường là bị muộn luôn. Tôi đang nghĩ cách, sau này sẽ cố gắng đi sớm, tránh giờ cao điểm.
Hoàng Kiệt Hào từ trong phòng làm việc của anh ta đi ra, cũng hỏi câu hỏi như vậy. Nghe Thẩm Băng Thanh giải thích xong, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, liền nói:
- Thẩm Băng Thanh, cậu cứ đi sớm về khuya như vậy cũng không được, sớm muộn cũng mệt chết. Cậu thuê phòng rộng bao nhiêu, tiền thuê bao nhiêu?
Thẩm Băng Thanh đáp:
- Tôi thuê với người khác, phòng hai phòng ngủ một phòng khách, mỗi tháng 800 tệ, điện nước tự trả. Phòng cũng được, mỗi tội hơi xa...
Hoàng Kiệt Hào nhìn Đỗ Long một cái, nói:
- Đỗ Long, chẳng phải cậu nói nhà cậu bây giờ chỉ có một mình cậu sao?
Chi bằng dọn dẹp một phòng để Thẩm Băng Thanh ở, mỗi tháng đưa cậu 400 tệ tiền nhà, điện nước chia đôi. Đi về hai người đi chung xe cậu, chia thêm ít tiền xăng nữa là được.
Nghe kiến nghị của Hoàng Kiệt Hào, Thẩm Băng Thanh cũng không khỏi động lòng, nhà của Đỗ Long tốt hơn phòng anh ta đang thuê rất nhiều, hơn nữa cách phân cục không xa, nhưng anh vẫn hơi do dự một chút:
- Như vậy không hay lắm thì phải...
Nếu là nửa tháng trước thì Đỗ Long chắc chắn đã trực tiếp từ chối, Hoàng
Kiệt Hào cũng sẽ không có kiến nghị như vậy, nhưng trong nửa tháng vừa qua Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh phối hợp ăn ý, chủ yếu là Thẩm Băng Thanh không quản ngại vất vả, bị Đỗ Long ức hiếp cũng không nói gì. Hai người đã trở thành cặp đôi ăn ý, vấn đề của Thẩm Băng Thanh ít nhiều cũng ảnh hưởng đến Đỗ Long, bởi vậy kiến nghị của Hoàng Kiệt Hào cũng không bất ngờ lắm.
Đỗ Long nghĩ một lát, nói:
- Việc này... tôi phải bàn bạc với bố tôi đã, nếu bố tôi đồng ý thì không vấn đề gì.
Đỗ Long gọi điện thoại xong liền đồng ý cho Thẩm Băng Thanh ở cùng nhà, còn miễn tiền điện nước cho anh ta.
- Tiền điện nước của xưởng dệt rất rẻ, không cần phải chia, tiền xăng cũng là chuyện nhỏ, chủ yếu là trong lúc làm việc tôi thường xuyên bắt nạt anh, cho nên... hi hi, anh hiểu chứ!
Thẩm Băng Thanh bây giờ đã rất hiểu tính khí của Đỗ Long, bởi vậy cũng không khách khí nữa. Tối đó Hoàng Kiệt Hào đích thân lái xe giúp chuyển đồ của Thẩm Băng Thanh đến nhà của Đỗ Long. Thẩm Băng Thanh từ đó trở thành khách thuê trọ của nhà Đỗ Long. Ở trong nhà người ta rồi, số phận anh ta chắc chắn sẽ còn bị Đỗ Long bóc lột dã man hơn trước nữa.
Giá cả giao dịch kỳ hạn của ngô ở thị trường Mỹ tiếp tục giảm thêm hai ngày nữa, Đỗ Long nhân cơ hội mua thêm rất nhiều cổ phiếu của dầu ăn Đông Sơn. Cho dù bị lỗ mất hơn nghìn tệ hắn vẫn rất tự tin, nhưng Lâm Nhã Hân thì đã không chịu đựng được nữa, bán đi một phần mười số hợp đồng ngô tương lai của mình, nếu không ngay cả tiền bảo đảm giao dịch chị cũng không có để mà bổ sung nữa.
Đúng lúc Lâm Nhã Hân sắp suy sụp hoàn toàn thì giá ngô tại thị trường giao dịch kỳ hạn tại Mỹ điên cuồng tăng lên, chỉ trong một ngày đã bù lại hết mọi khoản lỗ của Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân ngây ngốc nhìn giá tăng lên, chị gần như nghi ngờ mình đang nằm mơ. Khi chị xác nhận mình không phải đang nằm mơ liền lập tức bán đi một bộ phận hợp đồng đã chuyển lỗ thành lãi, thu lại được một lượng lớn tiền mặt, bổ sung vào số vốn đã bị thiếu hụt.
Ngày hôm sau giá ngô trên thị trường giao dịch kỳ hạn tiếp tục tăng chóng mặt, Lâm Nhã Hân từ chỗ lỗ nặng trở thành lãi lớn, đúng lúc đó chị nhận được điện thoại của Đỗ
Long, hắn dùng ngữ khí vô cùng khẳng định nói với chị:
- Tin tức mới nhất, các nhà đầu cơ quốc tế chuẩn bị rời khỏi thị trường, sáng sớm mai sẽ có người đẩy giá lên! Đây là cơ hội kiếm tiền cuối cùng, cũng là cơ hội rút ra tốt nhất! Mười phút sau khi mở cửa, có muốn thoát ra cũng không kịp nữa.
Lần này Lâm Nhã Hân tin lời Đỗ Long, có lẽ chị cảm thấy mình đã kiếm đủ rồi, có lẽ chị tin tưởng vào nguồn tin của Đỗ
Long. Tối đó thị trường giao dịch hàng hóa kỳ hạn Mỹ vừa mở cửa, chị lập tức đưa lệnh bán tất cả số hàng ngô có trong tay, lệnh bán của chị trong nháy mắt đã được đặt mua. Lâm Nhã Hân rút lui thành công, chị hiếm hoi lắm mới có được giây phút thảnh thơi nhìn những người khác ra sức mua bán. Mười phút sau khi mở cửa thị trường, giá ngô trên thị trường giao dịch kỳ hạn đột ngột giảm mạnh. Ở Mỹ không có mức giá sàn, giá cả giảm liên tục, Lâm Nhã Hân không khỏi mừng thầm, nếu như chị do dự một chút, kết quả sẽ hoàn toàn khác hẳn, đúng là sống chết chỉ trong tích tắc.
Lâm Nhã Hân có được một giấc ngủ an lành, đã nửa tháng nay chị lo lắng khổ sở, ăn cơm không ngon, ngủ không yên giấc. Bây giờ tiền đã quay về, chị có thể yên tâm ngủ một giấc thoải mái, ngủ đến khi bụng sôi ùng ục thì mới tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, mới bảy rưỡi sáng.
Cảnh Lộ Quan Đồ
Tác Giả: Thần Đăng
́c nội bộ (2)
Nhóm Dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Lâm Nhã Hân xuống bếp làm một bát mỳ trứng cà chua, hôm nay chị rất vui nên mỳ cũng nấu rất ngon, còn chưa làm xong thì mùi thơm đã lan ra khắp phòng, Hồ Tiểu Đông cũng đã theo mùi thơm mà mò xuống bếp, nhìn mẹ vừa làm bữa sáng vừa hát khe khẽ, cu cậu cười tươi nói:
- Mẹ, chú Đỗ nói hôm nay mẹ sẽ vui vẻ trở lại, lời dự đoán của chú Đỗ đúng là chuẩn thật.
Lâm Nhã Hân cười, nói:
- Đông Đông, mẹ gọi điện bảo chú Đỗ đến ăn tối, có được không?
Hồ Tiểu Đông ra sức gật đầu, nói:
- Hay quá! Con sẽ bảo chú ấy đoán đề thi cuối kỳ, như vậy con sẽ đứng thứ nhất!
Khi Lâm Nhã Hân gọi điện cho Đỗ Long, hắn đang trên đường đến cơ quan cùng Thẩm Băng Thanh, nhưng không phải hắn lái xe mà ngồi ở phía sau, Thẩm Băng Thanh trở thành lái xe của hắn.
Nghe
Lâm Nhã Hân mời, Đỗ Long lập tức đồng ý, dù sao kỳ nghỉ quốc khánh cũng đã qua quá nửa, công việc ở đội điều tra cũng không bận lắm, hơn nữa Thẩm Băng Thanh có thể yểm hộ cho hắn, bởi vậy cho dù có bận, Đỗ Long lúc nào cũng có thể lẻn ra ngoài được.
Nghe giọng điệu vô cùng vui vẻ của Lâm Nhã Hân, Đỗ
Long biết chị đã rút lui an toàn, hắn cũng mừng thầm cho chị.
Sau khi ngắt điện thoại, Đỗ Long vỗ vai Thẩm Băng Thanh, nói:
- Thẩm Băng Thanh, có muốn chơi cổ phiếu không? Tôi có tin tức nội bộ, đảm bảo kiếm được tiền!
Thẩm Băng Thanh trả lời:
- Có tiền thì tôi đã không phải làm nô lệ cho anh, trừ phi anh cho tôi vay tiền, nếu không tôi chỉ có thể chơi không khí thôi.
Đỗ Long cười:
- Được, tôi cho anh mượn 5 nghìn, cuối năm anh trả tôi 10 nghìn, yên tâm, có tin tức nội bộ của tôi, đảm bảo anh sẽ chắc thắng.
Thẩm Băng Thanh hỏi lại:
- Nếu lỗ thì sao?
Đỗ Long đáp:
- Trừ phi anh tự tiện mua bán lung tung, nếu không không thể lỗ được. Nếu nghe theo lời tôi mà anh còn lỗ, thì 5000 đó coi như tôi mất không, thế nào?
Thẩm Băng Thanh hoài nghi:
- Nếu như đã có thể chắc chắn kiếm được tiền, sao tự anh không đi kiếm đi?
Đỗ Long cười đáp:
- Vui một mình không bằng cả nhà vui, bây giờ anh là cặp bài trùng với tôi, tôi đương nhiên phải giúp anh rồi. Có làm không, quyết nhanh đi!
Thẩm Băng Thanh đáp:
- Ký hợp đồng miễn trách nhiệm thì tôi làm, nếu không thì thôi.
Đỗ Long trả lời:
- Không vấn đề, anh tự soạn hợp đồng in ra, tôi ký, buổi chiều chúng ta đi rút tiền, làm tài khoản chứng khoán cho anh.
Thẩm Băng Thanh rất nghi hoặc tại sao Đỗ Long lại có lòng tốt như vậy, nhưng có chuyện tốt rơi lên đầu, anh cũng không do dự đồng ý. Thẩm Băng Thanh còn chưa hỏi thì Đỗ Long đã nói cho anh biết chuyện hắn do có được tin tức nội bộ nên đã chơi cổ phiếu, kiếm được một khoản kha khá. Giá cổ phiếu của dầu ăn Đông Sơn quả nhiên do giá ngô tại thị trường giao dịch kỳ hạn của Mỹ tăng nên cũng biến động mạnh, tuy nhiên do thị trường chứng khoán trong nước có hạn chế mức trần, bởi vậy tỉ lệ lãi mà Đỗ
Long kiếm được cũng kém xa so với Lâm Nhã Hân.
Đỗ Long biết hôm nay giá cổ phiếu của dầu ăn Đông Sơn chắc chắn sẽ giảm mạnh, bởi vậy hôm qua khi giá cổ phiếu của dầu ăn Đông Sơn ngừng tăng, hắn đã bán sạch số cổ phiếu trong tay. Do phản ứng của thị trường chứng khoán trong nước chậm hơn bên ngoài nên 150 nghìn của hắn trong hai ngày mới chỉ tăng lên được khoảng 15%, nhưng như vậy cũng là hơn 22 nghìn tệ rồi, bởi vậy cho Thẩm Băng Thanh mượn 5 nghìn để chơi cổ phiếu căn bản không khó khăn gì cả.
Hôm nay chỉ có hai vụ chết người tự nhiên, pháp y đến một mình là được. Đỗ Long và và Thẩm Băng
Thanh được phân đi giúp trung đội điều tra số 2 xử lý một vụ cướp của khách du lịch tự do ở tỉnh ngoài vào, Đỗ Long chẳng tốn nhiều thời gian đã bắt được tên cướp khi hắn đang ngồi đếm tiền ở một thôn gần nơi xảy ra vụ án.
Đỗ Long thấy không còn việc gì, lấy lý do đến hiện trường khác để giúp đỡ, lái xe đưa Thẩm Băng Thanh đến công ty chứng khoán mở tài khoản, gửi 5000 tệ vào, rồi đứng trước máy tính giao dịch cổ phiếu ở sảnh giao dịch của công ty, lựa chọn mấy mã cổ phiếu đang bị giảm giá thê thảm, dốc hết 5000 tệ ra mua sạch. Sau đó
Đỗ Long vỗ vai Thẩm Băng Thanh, đảm bảo:
- Mỗi ngày anh nhìn tình hình thị trường, học chút ít là được, lúc nào cần bán tôi sẽ có tin tức nội bộ.
- Như thế này có còn là tôi chơi cổ phiếu nữa không?
Thẩm Băng Thanh thầm lườm hắn.
Đúng sáu giờ tối, Đỗ Long xuất hiện trước cửa nhà Lâm Nhã Hân.
Hắn ấn chuông cửa, Lâm Nhã Hân dùng điều khiển từ xa mở cửa,
Đỗ Long vừa bước vào thì Hồ Tiểu Đông đã nhanh chóng chạy ra, nhào vào lòng của Đỗ Long, vui vẻ nói:
- Chú Đỗ, cháu nhớ chú quá. Chúng ta cùng chơi điện tử đi.
Lâm Nhã Hân đứng trước cửa nhà, nhìn Đỗ Long, mỉm cười:
- Nó nhắc đến cậu cả ngày nay rồi đấy, ăn cơm xong cậu chơi với nó một lúc nhé.
Người gặp việc vui thì tinh thần cũng thoải mái, tinh thần của Lâm
Nhã Hân hôm nay rất tốt, ánh mắt lại xuất hiện nét dịu dàng đằm thắm, làn da lại mềm mại ngọc ngà, trang phục cũng không còn tùy tiện như mấy ngày trước nữa, toàn thân toát ra sức quyến rũ của thiếu phụ xinh đẹp và thành đạt.
Lâm Nhã
Hân giống như một thiếu phụ xinh đẹp đang đón chồng trở về, Đỗ Long bế Hồ Tiểu Đông lên, nhìn về phía chị, tâm thần bỗng nhiên hoàn toàn bị cuốn hút, không khỏi lên tiếng khen:
- Chị Lâm, hôm nay chị thật xinh đẹp.
Lâm Nhã Hân cười dịu dàng, hỏi lại:
- Lẽ nào những lúc khác tôi không xinh đẹp sao? Đừng có mà lẻo mép, mau vào nhà đi. Thức ăn đã nấu xong rồi, vào muộn là nguội hết đấy.
Hôm nay Lâm Nhã Hân rất chú tâm nấu nướng, bởi vậy thức ăn đều ngon tuyệt, Đỗ Long vừa ăn vừa khen, không kìm được nói:
- Chị Lâm, chị xinh đẹp như vậy, lại giỏi giang, nấu nướng lại ngon, ai lấy được chị đúng là hạnh phúc.
Ánh mắt Lâm Nhã Hân bỗng hiện nét u buồn, nhìn về phía Hồ Tiểu Đông, nói nhỏ:
- Bố Đông Đông chẳng được hưởng phúc mấy ngày...
Đỗ Long vội nói:
- Chị Lâm, xin lỗi chị!
Lâm Nhã Hân lắc đầu, nói:
- Không sao, đã qua bao nhiêu năm rồi. Đỗ Long, đúng là phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi đã bị lỗ nặng rồi, không có cậu, chắc tiền vốn của tôi lại bị đọng lại hết trong đấy. Hôm nay tôi có thể thoải mái ngồi ở đây thế này, đều nhờ vào tin tức của cậu.
Đỗ Long cười nói:
- Không có gì, những tin tức này đều do bạn bè cung cấp miễn phí, trước đây tôi không có hứng thú đầu tư, đúng là ngồi bên núi vàng mà không biết. Hôm đó hỏi giúp chị xong, đột nhiên có hứng thú, tôi cũng mở một tài khoản trên thị trường chứng khoán, lần này giá ngô tăng giảm thất thường, tôi cũng kiếm được chút tiền từ cổ phiếu.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Cậu cũng đi chơi cổ phiếu sao? Thị trường chứng khoán trong nước cơ chế chưa hoàn thiện, bởi vậy tôi cũng không có hứng thú lắm.
Đỗ Long cười nói:
- Có tin nội bộ sẽ khác, chị Lâm có hứng thú không? Tôi có thể cung cấp tin tức miễn phí cho chị.
Lâm Nhã Hân nghĩ một lát rồi nói:
- Qua thời gian nữa rồi tính, thời gian gần đây tôi chẳng quản lý công ty gì cả, hơn nữa tiền vốn bị ứ đọng, có lẽ đã loạn hết cả lên rồi.
Đỗ Long hỏi:
- Chị Lâm nhiều tiền thật, những công ty của chị kinh doanh gì vậy?
Lâm Nhã Hân cười:
- Đều là những công ty nhỏ, ví dụ như một công ty du lịch chẳng hạn.
Đỗ Long nói:
- Tài nguyên du lịch của tỉnh Thiên Nam rất phong phú, làm du lịch cũng không tồi đâu.
Lâm Nhã Hân lắc đầu:
- Cũng cố gắng duy trì thôi, chẳng kiếm được bao nhiêu, không thua lỗ là may lắm rồi... Đỗ Long, tin tức của cậu có được từ đâu thế, thực sự quá chuẩn xác. Cậu không phải quen với những nhà đầu cơ quốc tế đấy chứ?
Đỗ Long cười đáp:
- Nếu tôi mà quen với những nhà đầu cơ quốc tế thì đã không phải đi làm anh cảnh sát quèn rồi. Đó là một tay chuyên đi mua bán giúp người ta, thân phận của anh ta chẳng ra gì, nhưng lại có rất nhiều nguồn tin, tin tức anh ta cũng cấp cũng chính xác đến bảy tám phần.
Lâm Nhã Hân có chút thất vọng “ồ” một tiếng. Hồ Tiểu Đông đột nhiên nói:
- Chú Đỗ, chú có thể dự đoán cho cháu đề thi cuối kỳ là gì không? Cháu muốn đứng đầu lớp.
Đỗ Long cười đáp:
- Thi cử phải dựa vào khả năng của bản thân mới được, nếu không đợi khi cháu lớn lên rồi, cháu sẽ bị thua thiệt đấy... Đông
Đông, thành tích học tập có cháu thế nào, tại sao lại muốn đứng đầu lớp?
Hồ Tiểu Đông thất vọng nói:
- Mẹ đã hứa với cháu nếu cháu đứng đầu lớp sẽ đưa cháu đi chơi ở
Hawai, nhưng thành tích của cháu chỉ ở mức trung bình. Chú Đỗ không muốn giúp cháu, xem ra cháu không đi được Hawai rồi.
Lâm Nhã Hân bổ sung thêm:
- Đông Đông học ở trường dân lập Đức Thiên.
Đỗ Long vừa nghe đã hiểu ra, trường dân lập Đức Thiên là trường dân lập hàng đầu của tỉnh Thiên Nam, có cả từ tiểu học đến cấp III, tỉ lệ học sinh tốt nghiệp đỗ vào các trường đại học trọng điểm rất cao, có rất nhiều người còn được tuyển thẳng vào các trường đại học danh tiếng của nước ngoài. Cạnh tranh giữa học sinh rất gay gắt, không phải cứ có tiền có thể học ở đấy được. Hồ Tiểu Đông có thể đạt thành tích trung bình ở trong lớp, nếu ở các trường tiểu học trọng điểm khác đều sẽ là học sinh hàng đầu của lớp, Lâm Nhã Hân vẫn rất có niềm tin với con trai mình.
Đỗ Long cười nói:
- Đông Đông đừng nhụt chí, thế này đi, chú có thời gian rỗi sẽ đến giúp cháu ôn bài, với kiến thức của cháu, cho dù không đứng được đầu lớp thì thành tích chắc chắn sẽ sẽ được nâng cao, mẹ cháu vui chưa biết chừng sẽ đưa cháu đi Hawai chơi cũng nên.