Hơn năm giờ sáng, Đỗ Long vẫn trong mộng đẹp. Trong mộng hắn thấy một cô gái xinh đẹp mê người bị cuồng phong thổi trúng té xuống vách núi sâu vạn trượng.
Đỗ Long giật mình sau đó tỉnh lại, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh lay lay người hắn, nói với hắn:
- Đỗ Long mau dậy đi, mới phát hiện một phần mới của thi thể.
Đỗ Long đứng phắt dậy, sửa sang quần áo đồng thời hỏi:
- Ở đâu?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Mấy khu vực đều có công nhân bảo vệ môi trường phát hiện có các phần mới của thi thể, trải rộng các nơi trên thành phố Ngọc Minh, duy chỉ có quận Tây Sơn chúng ta không có phát hiện, quả thực hình thức hành động của hung thủ rõ ràng đã xuất hiện sự thay đổi.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng nhau bước nhanh rời khỏi bàn làm việc, cùng lúc nói:
- Cậu nói đúng, xem ra hung thủ biết quận Tây Sơn chúng ta đã điều động lượng cảnh lực lớn, khắp nơi đều có cameras, gã không chắc chắn có thể hành động an toàn vì vậy thay đổi hình thức, ném các khối tàn thi đến các nơi khác trên thành phố. Đây là một tín hiệu nguy hiểm, cũng là một cơ hội, làm không tốt càng khó có thể bắt giữ hung thủ, nhưng rất có thể trong quá trình thay đổi này hung thủ bại lộ chân tướng, bị chúng ta bắt giữ.
Quan điểm của Thẩm Băng Thanh và Đỗ Long hoàn toàn thống nhất. Hoàng Kiệt Hào cũng không khác là bao, anh ta phái Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đi tới quận Bạch Hoa phối hợp với tổ chuyên án điều tra. Hoàng Kiệt Hào và Đỗ Long đều là thành viên trong tổ chuyên án, quận Tây Sơn cũng không thiếu cảnh sát hình sự. Tuy nhiên tổ chuyên án điều tra cũng được chia thành tập thể lớn và tập thể nhỏ, trung đội 1 đội hình sự quận Tây Sơn không thể đoạt được công trạng đối với tổ chuyên án. Nhưng bên trong tổ chuyên án có thể có tiểu đội khác tranh công, ai là người đầu tiên phát hiện manh mối quan trọng trước nhất? Ai bắt được nghi phạm? Những thứ này nhất định phải tranh giành lấy, không tranh giành lấy đâu ra tiền thưởng, không tranh giành lấy đâu ra tiếng nói... Vĩnh viễn chỉ có thể nhìn người khác làm náo động, còn mình sẽ không có ngày nổi danh.
Đám người Đỗ Long đi tới địa điểm vứt xác tại một góc phố hẻo lánh trong quận Bạch Hoa. Mấy năm nay thành phố Ngọc Minh phát triển rất nhanh, nhưng cảnh lực không tăng trưởng, điều này dẫn tới thành thị khá hỗn loạn. Tại những nơi hẻo lánh cameras rất ít, rác thải vứt khắp nơi, phát hiện mới chính là một chiếc đùi bị người bọc vào túi nilon màu đen vứt vào đống rác không che đậy, mà không phải là thùng rác hay trạm đổ rác như bình thường.
Nhìn thấy hoàn cảnh phức tạp ở đây, tâm tình mọi người hơn phân nửa đều nguội lạnh. Ở nơi này muốn điều tra ra kẻ vứt rác kỳ thực không có quá nhiều hy vọng.
Khi Đỗ Long tới hiện trường thì đội pháp y còn chưa tới, vì thế Đỗ Long có thể mở túi nilon màu đen tỉ mỉ quan sát chiếc đùi được bọc kỹ càng bên trong.
Thẩm Băng Thanh đi tới gặng hỏi cô làm vệ sinh môi trường phát hiện khối tàn thi kia, bà cô này khoảng chừng bốn mươi, bộ dáng xui xẻo vô cùng oán trời trách đất nói:
- Tôi hôm nay chỉ tạm thời thay ca tới đây thu rác, ai ngờ thấy thứ này. . . Tôi không bao giờ muốn làm nữa, vừa ít tiền, làm việc lại mệt mỏi, bây giờ còn gặp chuyện xui xẻo như vậy. . . Là cấp trên dặn dò, hai ngày nay thu rác đều phải cẩn thận kiểm tra, tôi thấy túi nilon này bọc rất cẩn thận, cho nên mở ra xem một chút, không ngờ. . .
Người phụ nữ làm vệ sinh môi trường không thể cung cấp đầu mối gì, Thẩm Băng Thanh và dân quân tự vệ lại hỏi thăm những người gần đây sáng sớm đi làm qua đây, kết quả cũng không thu được manh mối gì có ích.
Đỗ Long cũng không dò hỏi, hắn tìm một gã dân quân tự vệ quen thuộc địa hình xung quanh dẫn đường, đi dọc theo đường nhỏ gần đó vài vòng, cho đến hừng đông Thẩm Băng Thanh mới thấy hắn quay lại.
- Cậu đi loạn khắp nơi, có phát hiện manh mối gì không?
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:
- Có chút ý nghĩ, nhưng cũng không coi là manh mối, các cậu dò hỏi dân chúng có phát hiện đầu mối gì không?
Thẩm Băng Thanh cũng lắc đầu nói:
- Nhiều người ở đây nói từng gặp mặt không ít người lạ, nhưng sau khi tỉ mỉ phân tích lại không tìm thấy manh mối gì có giá trị. Thực ra nghe nói trên chiếc đùi kia xuất hiện ký hiệu hình con bướm, cậu nhìn thấy chứ?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Thấy, đó là bươm bướm chúa châu mỹ, nét vẽ rất đơn giản nhưng cực kỳ sống động, hung thủ hẳn là rất giỏi hội họa.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Hả? Chẳng lẽ lại liên quan tới Học viện mỹ thuật gì đó?
Đỗ Long nói:
- Đó là thủ pháp vẽ tranh châm biếm, người kia chắc chắn xuất thân từ Học việc mỹ thuật chính quy, mà khắp nơi đều có lớp vẽ tranh châm biếm, như vậy từ điểm này e là không điều tra ra điều gì.
Thẩm Băng Thanh chau mày nói:
- Trước kia hung thủ không lưu lại dấu vết gì trên thi thể, hiện giờ vì sao lại lưu lại dấu vết? Biểu tượng bươm bướm chúa châu mỹ này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Đỗ Long thản nhiên nói:
- Bươm bướm chúa châu mỹ màu sắc tươi đẹp mỹ lệ, sống tại bắc bộ nước Mỹ và Canada. Vì tránh mùa đông giá lạnh, hàng năm đều có vô số bươm bướm chúa mạo hiểm nguy hiểm tử vong, con trước ngã xuống, con sau lại tiến lên, vượt qua núi non châu mỹ gió sương giá lạnh và Thái Bình Dương mưa rền gió dữ, di chuyển về phương nam tới Mexico, Cuba và những nơi khác để trải qua mùa đông. Ngụ ý của biểu tượng bươm bướm châu mỹ này hẳn là rất đơn giản, cuồng ma phanh thây cảm giác được chúng ta có lực lượng cường đại, y không có ý chơi cùng chúng ta. Chờ tới khi y ném hết khối tàn thi đi, y cũng muốn chuyển tới một nơi an toàn, chúng ta dù tiếp tục cũng không bắt được y.
Chân mày Thẩm Băng Thanh càng nhíu chặt hơn, y nói:
- Phỏng đoán của cậu rất có lý, chúng ta hãy tới chỗ khác xem có manh mối gì hay không, nhất định phải bắt lấy tên khốn kia, không thể để cho y chạy thoát!
Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh lái xe, hắn gọi điện cho Hoang Kiệt Hào nói:
- Sếp Hoàng, có phát hiện phần đầu thi thể hay không? Hung thủ vẽ hình bươm bướm chúa châu mỹ trên thi thể, tôi hoài nghi y tính chạy trốn, nếu như xuất hiện phần đầu thi thể, y đã bắt đầu chuẩn bị chạy trốn.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Tôi cũng nghĩ vậy, may mắn chưa phát hiện thấy phần đầu, các cậu có phát hiện gì không?
Đỗ Long trả lời:
- Không có, tôi và Thẩm Băng Thanh đang chạy tới hiện trường thứ hai, xem thêm vài hiện trường, có lẽ có thể tìm được chút manh mối về hung thủ.
Hoàng Kiệt Hào vốn định kêu bọn họ đừng xem nữa, trực tiếp quay trở về trụ sở Cục công an thành phố Ngọc Minh, tuy nhiên lại từ bỏ. Bởi các phần của thi thể được mang về từ các nơi hiển nhiên có nhóm pháp y chuyên nghiệp tới kiểm nghiệm, Đỗ Long tới cũng không giúp được gì, để hắn đi nơi khác xem xét, thử vận may cũng được.
- Được rồi, mọi người đến các nơi xem một chút đi, có manh mối trực tiếp thông báo cho tôi.
Hoàng Kiệt Hào nói.
Đỗ Long lại tới khu vực hiện trường thứ hai. Nơi này cũng là một nơi khá hỗn loạn, không có cameras, không có người vây xem. Lúc này sắc trời đã sáng, Đỗ Long tìm cảnh sát của một đồn công an cùng ra ngoài dạo quanh một vòng. Đồn công an có trách nhiệm giúp đỡ đội hình sự điều tra án. Tuy rằng Đỗ Long không phải người khu vực này, nhưng hắn là thành viên trong tổ chuyên án, lại đút mấy bao thuốc qua, dĩ nhiên là không có vấn đề rồi.
Đỗ Long tới khu vực hiện trường thứ ba vẫn không dò hỏi dân chúng, mà mời một vị cảnh sát dẫn đường dạo quanh một vòng. Thẩm Băng Thanh dần dần tìm ra manh mối, cho tới khi bọn họ đi tới địa điểm thứ tư hung thủ vứt thi thể, Thẩm Băng Thanh nói:
- Cậu đang nghiên cứu địa hình, phỏng đoán con đường mà mỗi lần hung thủ đi vứt xác tốn bao nhiêu thời gian? Làm sao cậu biết hung thủ không đi xe máy hoặc xe đạp điện mà lựa chọn cách đi bộ?