- Hóa ra là vì việc này... Lưu sư huynh nói đúng, với năng lực của tôi và Băng Thanh, chẳng phải bọn tôi làm việc ở đâu cũng như nhau sao? Tại sao phải bỏ công việc hiện tại để chạy tới Trùng Khánh cơ chứ? Hay là ở đó Lưu sư huynh có hậu thuẫn, có thể cho chúng tôi nhanh chóng thăng chức ngồi vào vị trí loại như Cục trưởng cục công an thành phố? Nếu không phải thì tôi thấy nên bỏ đi, cho dù tôi có đồng ý, Băng Thanh cũng sẽ không đồng ý đâu.
Lưu Kế Khôn hừ một tiếng, nói:
- Đỗ Long, cậu đừng quá kiêu ngạo, tôi chỉ là để cậu đi khuyên nhủ Băng Thanh, cậu việc gì phải nói những lời này để châm chọc tôi?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Muốn không ai biết, trừ khi đừng làm. Từ giờ trở đi ông đừng có tới làm phiền Băng Thanh nữa, bằng không thì sẽ tự chuốc lấy hậu quả!
Lưu Kế Khôn liền biến sắc mặt, nói:
- Cậu ăn nói bậy bạ gì đó!
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Nói xạo cũng vô dụng thôi, ông đừng quên, tôi là cảnh sát át chủ bài phá án dễ như uống nước. Ở trước mặt tôi, tất cả những lời nói xạo đều là trò cười. Băng Thanh coi ông là sư huynh tốt, nhưng tôi biết rõ ông là loại hàng gì. Ông chỉ là một thằng lừa đảo, tốt nhất ông lập tức cút về quê đi, vĩnh viễn đừng có xuất hiện trước mặt tôi!
Ngực Lưu Kế Khôn nhói lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đỗ Long, chuyện bí ẩn nhất trong lòng đột nhiên bị lật tẩy, bất cứ ai cũng không thể giữ được bình tĩnh.
Đỗ Long hướng ánh mắt khinh miệt nhìn Lưu Kế Khôn, quay người rồi đi. Ánh mắt khinh miệt đó đột nhiên đốt lên lửa hận trong lòng Lưu Kế Khôn.
“Không thể để cho hắn nói hươu nói vượn với Băng Thanh!”. Trong lòng Lưu Kế Khôn tự nhủ, đột nhiên gã đánh lén Đỗ Long từ sau lưng.
Đỗ Long vẫn luôn đề phòng, cảm giác sau lưng có động tĩnh, hắn liền bước vài bước thật dài sang bên cạnh. Tuy là Lưu Kế Khôn ra đòn tấn công rất nhanh mạnh, nhưng Đỗ Long đã né qua bên.
Đỗ Long xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của Lưu Kế Khôn, lão ta hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tiếp tục hướng vào Đỗ Long đánh tới tấp. Đỗ Long liên tiếp né được vài đòn, mới tìm được cơ hội ngăn của lão một đòn, lấy chân đạp lão ra.
Lưu Kế Khôn ngoác to miệng thở hổn hển, một lần nữa đứng trung bình tấn. Đỗ Long cũng đứng chân trước chân sau, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lưu Kế Khôn, nói:
- Lưu sư huynh muốn giết người diệt khẩu sao? Đáng tiếc tôi không hề dễ đối phó giống như ông nghĩ vậy đâu.
Lư Kế Khôn dần dần bình tĩnh lại, nói:
- Băng Thanh nói quả không sai, cậu quả nhiên đủ tư cách làm đối thủ của tôi, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để cho tôi giết người diệt khẩu. Tôi chỉ muốn giáo huấn cậu chút thôi, cho cậu hiểu đạo lý của khẩu hạ lưu đức.
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Muốn giáo huấn tôi, ông vẫn chưa đủ tư cách đâu. Nói về phẩm đức, ông còn kém tôi cả 2 thế kỷ, ông dựa vào cái gì mà giáo huấn tôi? Tôi cảnh cáo ông lần cuối, lập tức biến ngay, đừng có tới làm phiền Băng Thanh nữa, bằng không tôi đảm bảo ông sẽ phải hối hận đó!
Lưu Kế Khôn quắc mắt hung tợn, lão hung hăng nói:
- Băng Thanh là của tao! Mày không có tư cách chiếm lấy cậu ta! Mày đừng có ép tao!
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Tôi ép ông cái gì nào? Băng Thanh đã trưởng thành rồi, cậu ta tự có suy nghĩ của mình. Tôi thấy thái độ của cậu ấy cũng đã rất rõ ràng rồi, ông căn bản không xứng để có cậu ta! Bây giờ..... cậu ấy... là.... của ... tôi! Bây giờ một là ông ra tay giết tôi, nếu không thì cút đi cho tôi!
Trong mắt Lưu Kế Khôn lộ ra sát ý điên cuồng, lão và Đỗ Long đấu mắt một trận. Vừa lúc có một cặp tình nhân đi qua, Lưu Kế Khôn rốt cục cũng gật gật đầu, nói:
- Được, tao đi, nhưng mày cứ cẩn thận đấy, tao không dễ dàng buông tay vậy đâu!
Lưu Kế Khôn nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Đỗ Long ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một bóng người trên ban công nhà mình, cúi đầu xuống nhìn mình...
Đỗ Long vẫy vẫy tay, sau đó chạy về một hướng khác. Hắn cũng cần yên tĩnh một chút, cũng cho Thẩm Băng Thanh chút thời gian suy nghĩ. Hắn thật không nghĩ tới, chính hắn lại có một ngày chỉ vì một thằng con trai mà ghen tức tranh giành với người khác.....
Bất kể như thế nào, Đỗ Long quyết không cho phép Lưu Kế Khôn tiếp tục làm ảnh hưởng xấu đến Thẩm Băng Thanh. Năm đó lão đã hại Thẩm Băng Thanh đi vào con đường tình cảm sai lầm, Đỗ Long quyết không cho phép Thẩm Băng Thanh vì lão mà mắc thêm lỗi lầm.
Chạy trên con đường rộng rãi, Đỗ Long dần bình tĩnh trở lại. Thành phố Ngọc Minh đúng là một trong những thành phố du lịch hàng đầu Hoa Hạ, diện mạo của thành phố thật không tệ chút nào. Đường phố rộng rãi bằng phẳng không khí tươi mát, ngoại trừ nguồn nước có vẻ eo hẹp ra, thành phố Ngọc Minh là nơi tương đối phù hợp để sinh sống của nhân loại.
Lúc này trên đường vô cùng im lặng, vài phút mới có một hai chiếc xe chạy qua, những lúc yên tĩnh như thế này lại thấy hay hay. Đỗ Long rốt cục cũng đã bình tâm trở lại, hắn vừa rồi kích động nói ra câu: “cậu ấy là của tôi” làm cho Lưu Kế Khôn tức tối mà chạy. Bây giờ nghĩ lại, Đỗ Long cũng không biết lời nói đó của mình bao nhiều phần là thật bao nhiêu phần là giả. Băng Thanh thật sự làm cho người ta rất dễ nghĩ cậu ta là một cô gái, hơn nữa ở cùng nhau lâu ngày, có khi Đỗ Long không kìm được lại có nhưng hành động quá thân thiết với cậu ta. Nhất là lần trước sau khi Thẩm Băng Thanh trang điểm.....
Đỗ Long cười gượng, tuy hắn không phản đối những kẻ đồng tính, nhưng việc này phát sinh ở bên cạnh hắn, vẫn là có chút khó có thể chấp nhận.
Trong lúc Đỗ Long đang suy nghĩ lung tung, từ đằng sau đột nhiên vang lên tiếng nổ động cơ, âm thanh đó nhanh chóng ập đến, Đỗ Long quay lại nhìn, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu đen phi nhanh như tia chớp, lao qua phía bên cạnh Đỗ Long, như cơn cuồng phong cuốn đám lá rụng ven đường bay lên cuồn cuộn, bám theo chiếc xe thể thao như bay múa trên không.
“Dân đua xe, thật là chưa chết qua....”
Đỗ Long thầm nhủ trong lòng, dân đua xe ở thành phố Ngọc Minh còn không ít, bọn chúng thường xuyên đua xe trên đường trong đêm khuya, đã tạo ra rất nhiều phiền toái, cảnh sát thật phải đau đầu đây.
Ý nghĩ này vẫn chưa dứt, chiếc xe vừa phóng qua bỗng sáng đèn phanh lên, lập tức vang lên âm thanh chói tai, bánh xe của chiếc xe đó mài lên mặt đường một vệt đen dài, sau đó mất khống chế đã quay một vòng, bỗng rầm một tiếng, đâm vào chiếc xe hơi màu đen trên giao lộ.
Sau khi hai chiếc xe tông vào nhau vẫn chưa thể dừng lại, chiếc xe hơi màu đen bị đâm đã bị lệch hướng, mất khống chế đã lao đầu sang bên đường, còn chiếc xe đua màu đen đó tiếp tục lao tới phía trước rồi đánh một vòng sau đó mới chịu dừng lại.
Đỗ Long đã tận mắt nhìn thấy sự cố, hắn kinh hãi vội vàng tăng tốc chạy về phía trước, sau khi chạy tới hiện trường Đỗ Long phát hiện bên hông xe thể thao đã bị đâm nát, kính xe cũng bị rạn hết, nhưng vẫn chưa bị nát bét, trên đường có rất nhiều mảnh vỡ bị văng tung tóe.
Đỗ Long vội vàng mở của xe thể thao, chỉ thấy trong xe trên chiếc ghế lái có một nam thanh niên tóc ngắn khoảng 20 tuổi đè lên chiếc túi khí an toàn, không biết tình hình thương tích như thế nào.
Túi khí an toàn bắt đầu nhả khí, nam thanh niên hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy máu, Đỗ Long hơi kinh hãi, lớn tiếng hỏi:
- Này anh, anh có bị thương không? Có tự bước ra ngoài được không? Ở trong xe rất nguy hiểm!
Nam thanh niên lắc lắc đầu, tự tháo dây an toàn ra, nhưng lúc đang muốn quay người xuống xe, cậu ta bỗng rên lên, tay bưng kín ngực nói:
- Ngực của tôi đau quá, có lẽ bị gãy xương rồi.
Đỗ Long thấy vậy liền hỏi:
- Anh không nên cử động, đừng để đoạn xương bị gãy thương tổn thêm, điện thoại của anh đâu? Mau đưa tôi gọi điện báo cho cảnh sát gọi xe cứu thương, sau đó tôi đỡ anh xuống xe.
Cậu nam thanh niên liền đưa tay lên túi áo lấy điện thoại ra, có điều động tác này đã khiến hắn đau tới mức phải nhếch miệng nhe răng, Đỗ Long bấm 110 thật nhanh, báo cáo tình hình hiện trường với vị trí phát sinh sự cố, 110 sẽ tự báo cho cảnh sát giao thông và xe cứu thương tới gấp.