- Giám đốc sở Vương, anh làm sao lại đến đây? Em tới đây cũng vì sự cố sáng nay, người bị đụng là con em, vẫn đang cấp cứu, người đâm đã làm phẫu thuật qua cơn nguy kịch. Em đã đích thân giải quyết, biên bản cũng đã ký rồi, có ngay đây, anh xem xem có được không?
Người vừa tới chính là phó giám đốc sở công an tỉnh Thiên Nam Vương Chí Đan, ông ta đặc biệt đến đây là bởi vì Lưu Long Thịnh. Sau khi nghe Lưu Vĩ Dân nói, ông ta ồ một tiếng, đưa tay nhận lấy biên bản xem qua một lượt rồi đưa cho thư ký phía sau, ông nói với Lưu Vĩ Dân:
- Vĩ Dân, cách làm của anh cũng có hiệu quả đó, việc này giải quyết xong rồi thì tốt, đây là con anh sao? Cũng không còn bé gì, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Về nhà anh nhớ quản lý cho tốt, lần này may là không có việc gì, nếu không…
Vương Chí Đan khi đã lên mặt giáo huấn người khác thì cơ bản không để cho ai có cơ hội giải thích, sau khi thao thao bất tuyệt một hồi mới dừng lại một chút, Lưu Vĩ Dân đang định giải thích thì đã bị Đỗ Long cướp lời:
- Vâng, bác Vương, con sẽ nhớ kỹ bài học hôm nay, sau này sẽ không làm càn nữa.
Lư Vĩ Dân sửng sốt, Vương Chí Đan hài lòng gật đầu nói:
- Tuổi trẻ biết sai mà chịu sửa là tốt rồi, nghe nói lúc cháu gọi điện thoại báo cảnh sát dọa lột da người khác phải không? Người Hoa Hạ chúng ta đều là những người tuân theo quốc pháp, những lời không biết trời cao đất dày này sau này ít nói thì tốt hơn.
Lưu Vĩ Dân thấy lạnh toát sống lưng, những lời nói ngông cuồng của con trai mình làm sao ông ta có thể nghe thấy, cũng may người kia rộng lượng, không so đo, bằng không người bị lột da lại chính là con mình rồi.
Đỗ Long cung kính đáp:
- Vâng, sau này cháu nhất định thay da đổi thịt làm mới lại bản thân, mong bác Vương cứ yên tâm!
Thư kí của Vương Chí Đan trả lại biên bản cho Lưu Vĩ Dân rồi nói:
- Biên bản không có vấn đề gì.
Vương Chí Đan gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi, chú Lưu à, từ khi tôi lên tỉnh, chú rất ít đến nhà tôi đấy, lần sau rỗi thì đưa cả nhà đến nhà tôi chơi nhé.
Lưu Vĩ Dân lại thở phào nhẹ nhõm:
- Công việc gần đây khá bận, cho nên không được nghe những lời chỉ bảo của cấp trên, đợi sau khi hoàn thành xong chuyên mục thành phố văn minh, em nhất định sẽ dẫn cả nhà đến nhà anh ăn cơm!
Vương Chí Đan cười ha ha, vỗ vào vai Đỗ Long, rồi chào tạm biệt Lưu Vĩ Dân, đi vào phòng bệnh của Lưu Long Thịnh hỏi thăm một chút. Lưu Long Thịnh gọi Vương Chí Đan là bác, quan hệ giữa hai người tỏ ra vô cùng thân mật, rất nhanh sau đó Vương Chí Đan đã đi ra. Đỗ Long và Lưu Vĩ Dân tiễn đến lầu dưới, trông theo xe của Vương Chí Đan khuất xa.
Lưu Vĩ Dân thở dài, xoay người lại định nói với Đỗ Long cái gì đó, nhưng Đỗ Long đã nhanh miệng nói trước:
- Phó cục trưởng Lưu, tôi xin lỗi, tôi không nên giả mạo con trai ông.
Lưu Vĩ Dân thở dài nói:
- Tôi là người nên cảm ơn cậu mới đúng, giám đốc Vương đang nổi nóng, không mắng cậu thì cũng mắng tôi rồi, Tiểu Tinh nếu thông minh lanh lợi được một nửa của cậu thì tôi cũng không phải lo lắng suốt ngày như vậy.
Đỗ Long cười nói:
- Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bố mẹ tôi cũng lo lắng cả ngày cho tôi, cậu Lưu còn trẻ, mấy năm nữa cậu ấy sẽ hiểu thôi.
Lưu Vĩ Dân lắc đầu nói:
- Tôi xem ra cũng không hi vọng gì, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cũng tại tôi nuông chiều nó. Lưu Thịnh Long cũng là thiếu gia, cậu ta hình như có điều gì muốn nói với cậu, cậu đi đi. Tôi đoán chừng cậu ta là con trai của chủ tịch tỉnh Lưu, chăm sóc cho tốt, việc cậu chuyển chính thực ra không có vấn đề gì, có gì cứ đến phòng bệnh 205 tìm tôi.
Đỗ Long gật đầu, chào tạm biệt Lưu Vĩ Dân. Hắn quay lại phòng bệnh Lưu Thịnh Long, thấy Lưu Long Thịnh đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh, nhưng Đỗ Long vừa đến bên cạnh giường gã, gã liền mở mắt. Đỗ Long cười nói:
- Anh đúng là cảnh giác, không nghỉ ngơi sao?
Lưu Long Thịnh gượng cười nói:
- Một lát nữa người nhà và bạn bè tôi sẽ đến, đâu có lúc nào mà nghỉ ngơi. Đỗ Long, cám ơn cậu nhé.
Đỗ Long cười nói:
- Anh không phải cảm ơn rồi sao? Làm gì mà nghiêm túc thế?
Lưu Long Thịnh nói:
- Vừa rồi bác sĩ nói với tôi, xương sườn của tôi thật sự đã đâm vào phổi rồi, nếu không phải cậu dặn đi đi dặn lại, vết thương của tôi sẽ nghiêm trọng vô cùng, thậm chí ngay cả cái mạng nhỏ này cũng không giữ được. Cho nên tôi muốn một lần nữa cám ơn cậu, cậu đã cứu tôi, sau này có chuyện gì khó khăn đừng ngại cứ đến tìm tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Không có vấn đề gì, đợi đến lúc tôi tìm anh mượn tiền, anh đừng nói là không biết tôi nhé.
Lưu Long Thịnh biết Đỗ Long đang nói đùa, gã thẳng thắn mà đáp:
- Lưu Long Vĩ tôi là loại người đó sao? Cậu là cảnh sát? Nói cho tôi mã cảnh sát, cậu muốn làm ở phòng nào của cục công an? Tôi sẽ giúp cậu thu xếp!
Đỗ Long cười nói:
- Tôi muốn làm bộ trưởng bộ công an, anh có thể thu xếp giúp tôi được không?
Lưu Long Thịnh sửng sốt, thầm nghĩ:
"Gan của anh chàng này cũng lớn quá, vị trí đó bố mình còn với chưa tới nữa là, chưa đến lượt chú em đâu…"
Đỗ Long tiếp tục nói:
- Không được rồi? Nhân tài ắt có đất dụng võ, mấy việc nhỏ như điều động, thăng chức tôi tự làm được. Lúc thật sự làm không được, tôi đảm bảo người đầu tiên tôi đến tìm là anh!
Lưu Long Thịnh nhìn Đỗ Long với con mắt tán thưởng, cười nói:
- Được, tôi đợi cậu.
Đỗ Long đang muốn tìm cơ hội tạm biệt, thì ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng dộng cửa, một tiếng bịch phát ra, Đỗ Long quay đầu lại, thấy một giỏ hoa từ từ tiến vào…
- Anh họ, anh không sao chứ? Em thay mặt cả gia đình đến thăm anh!
Từ phía sau lẵng hoa một giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên, chưa thấy người nhưng đã nghe thấy tiếng, Đỗ Long lập tức cảm thấy cô bé này rất đáng yêu.
- Tiểu Điệp, sao em lại đến đây, muộn như vậy rồi, em không nghỉ ngơi sao?
Lưu Long Thịnh làm bộ tức giận nói.
- Em thật ra rất muốn, nhưng em không dám… cảm ơn. Anh đây là bạn của anh họ à? Nhìn anh toàn thân đầy máu, anh chẳng lẽ vừa rồi cũng ở trên xe sao?
Người con gái phía sau lẵng hoa cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện, cô nhíu cái mũi đáng yêu, hỏi Đỗ Long.
Đỗ Long nhận lấy lẵng hoa đặt ở chiếc bàn bên cạnh, rồi quay lại cẩn thận quan sát cô gái, cười nói:
- Tôi không có phúc khí đó đâu, tôi chỉ là người bình thường thôi.
Cô gái cười khì khì vui vẻ, chẳng khác gì đóa hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi, đẹp đến nỗi không thể ngắt. Cô năm nay cùng lắm mười lăm mười sáu tuổi, nếu đợi đến mấy năm nữa chịu làm sao nổi?
- Tiểu Điệp, em đừng đánh trống lảng, em sao không nghỉ ngơi đi? Đêm hôm khuya khoắt thế này một mình chạy tới đây?
Lưu Long Thịnh nói.
Tiểu Điệp bĩu môi, nguýt nhìn Lưu Long Thịnh nói:
- Anh họ, anh bị đụng phải đầu sao? Hôm nay là thứ bảy mà, bố mẹ em đều không ở thành phố Ngọc Minh. Nghe nói anh phải vào viện, em không dễ gì trèo từ trên giường xuống chạy đến đây quan tâm anh, thức đêm đúng là làn da không tốt, anh mua cho em một bộ mỹ phẩm Clarins của Pháp là được rồi.
Lưu Long Thịnh lúc này mới hiểu, cười nói:
- Trong nhà không có ai, thảo nào em lại tích cực dẫn đầu vậy… Ừ, anh chàng đẹp trai bình thường kia là ân nhân cứu mạng của anh đấy, là cậu ấy cứu anh ra khỏi xe, mong em có thể khách khí với cậu ấy một chút. Đỗ Long, đây là em họ của tôi Hàn Mộng Điệp, nghịch ngợm như quỷ khiến cả nhà phải đau đầu, trước đó không lâu bị đày đến thành phố Ngọc Minh.
Hàn Mộng Điệp mở to hai con mắt, lớn tiếng phản bác:
- Ai bị đày đến, chẳng phải là sợ em bị mấy anh mấy chị xấu làm hỏng sao, nếu bố em mà biết bộ mặt thật của anh, e là người đầu tiên bị bắt đi dạy dỗ là anh đấy! Tin hay không thì cứ gọi điện thoại cho bố em!