Nhìn Đỗ Long bận rộn làm việc, Phùng Kiếm Văn đột nhiên nói:
– Bí thư Mã ở Đức Hồng Châu vẫn tốt chứ.
Đỗ Long cười đáp:
– Rất tốt, tình hình Đức Giang Châu tốt hơn nhiều so với bốn năm trước. Bí thư Mã liên tiếp đảm nhiệm chức vụ đó chắc hẳn không có vấn đề gì.
Phùng Kiếm Văn than nhẹ một tiếng, nói:
– Điều này…cũng có không ít công lao của cậu?
Đỗ Long cười nói:
– Có một chút thôi, có tôi ở đó, Đức Giang Châu không có vụ án nào lớn mà phải kéo dài làm kinh động đến cả tỉnh.
Phùng Kiếm Văn biết tác dụng của Đỗ Long không chỉ dừng lại ở đó. Lão lại thở dài nói:
– Cùng là cảnh giới tinh anh, sao cậu lại tài giỏi như vậy? Trương Văn Diệu lại nhu nhược khiến người ta muốn đá gãy hai chân của hắn.
Mắt Đỗ Long lóe sáng, nói:
– Bí thư Phùng, ông cảm thấy con người Trương Văn Diệu này thế nào?
Phùng Kiếm Văn nói:
– Trương Văn Diệu giống như tôi vậy, cũng bị cái người thần bí kia khống chế. Tôi có thể cho cậu một danh sách, tôi có biết vài người, đều là bị người đó khống chế. Cái hôm các cậu đến chúng tôi còn mở một cuộc thảo luận nên làm thế nào, đúng là đáng chế nhạo…
Đỗ Long nói:
– Thật sao? Cuộc họp đó là ai ra mặt triệu tập mọi người vậy? Sau đó lại là ai đề nghị đến bệnh viện thăm tôi? Bên trong mấy vị lãnh đạo các anh không có ai đi đầu làm mọi chuyện sao?
Phùng Kiếm Văn cười khổ nói:
– Mọi người đều có điểm yếu bị người ta nắm được, ai dám ra mặt phản kháng. Vừa rồi tôi đã nói rồi, nếu như Trương Văn Diệu có được một nửa tài cán của cậu, có lẽ đã nghĩ ra cách giúp chúng tôi thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này rồi.
Đỗ Long nói:
– Hôm nay tôi có tiếp xúc một lát với Trương Văn Diệu. Trương Văn Diệu đã không còn là Trương Văn Diệu của năm đó nữa. Hoặc có lẽ sau khi bị thương và bị điều đến thành phố Song Môn, anh ấy đã chịu sự đả kích quá lớn.
Phùng Kiếm Văn gật đầu, nói:
– Có lẽ vậy…có điều Trương Văn Diệu đã thay đổi quá nhều. Lúc trước khi hắn còn ở thành phố Ngọc Minh, tôi cũng đã từng tiếp xúc với hắn. Lúc đó dưới sự lãnh đạo của hắn, trị an tốt hơn rất nhiều. Vụ án xảy ra là phá liền. cậu xem xem hiện tại thành phố Song Môn đang rối loạn đến mức nào, một trăm ba mươi người mất tích. Lần trước tôi có hỏi anh ấy, anh ta còn nói đó chỉ là chuyện hư cấu bịa đặt, mới cách có mấy ngày thôi.
Đỗ Long trầm mặc một lát, hỏi:
– Bí thư Phùng, các anh đều là những nhà chính trị dầy dạn kinh nghiệm, lẽ nào các anh cứ mặc nhiên để người thần bí đó giật dây các anh mãi sao? Hiểu biết của tôi về người này còn quá ít, Bí thư Phùng anh có thể cung cấp thêm cho tôi một vài manh mối được không?
Phùng Kiếm Văn lại ngẫm nghĩ một lát, gã nói:
– Tôi đã từng nghĩ tới vấn đề này, tôi cảm thấy là…người bí mật này cứ cho là không phải người trong hệ thống, thì cũng vô cùng hiểu biết hệ thống. Có một vài chuyện không phải bất cứ một doanh nhân hay một người nào cũng có thể nắm bắt hết được. Hơn nữa… tôi hoài nghi trong nội bộ mấy người chúng tôi có gián điệp. Có một lần tôi từng oán trách vài câu trong cuộc họp nội bộ. Sau chuyện đó không lâu, Vương Hữu Lương liền đến tìm tôi.
Đỗ Long nói:
– Vậy anh cảm thấy ai khá giống gián điệp?
Vài ứng cử viên vòng qua vòng lại trong đầu Phùng Kiếm Văn, Phùng Kiếm Văn quyết định nói:
– Cái này… tôi cảm thấy Phó Chủ tịch thành phố Hồ Tố Liên tương đối khả nghi. Mỗi lần có người phát tiết không hài lòng, cô ấy hầu như nói những điều làm cho người ta tức điên lên. Giống như người phát ngôn cho kẻ đứng giật dây đằng sau. Ngoài ra… tôi cảm giác biểu hiện của Trương Văn Duy có chút kì quặc…
Đỗ Long hỏi?
– Kì quặc như thế nào vậy?
Phùng Kiếm Văn nói:
– Cái này…hắn bình thường rất khiêm tốn, nhưng lúc chúng tôi một đám người hội họp, hắn giống như biến thành một người khác. Thường xuyên nói chậm rãi, thậm chí có lúc cảm thấy hắn giống như một vị lãnh đạo chứ không phải một Bí thư Thành ủy chỗ chúng tôi…
Đỗ Long nói:
– Hắn biểu hiện rất rõ ràng sao? Đây có thể là phạm chuyện tối kị.
Phùng Kiếm Văn nhíu nhíu mày, nói:
– Không quá rõ ràng, có điều dường như mọi người đều có cảm giác như vậy… bản thân hắn có vẻ không hề phát hiện ra.
Đỗ Long nói:
– Ngoài những cái đó ra còn gì khác nữa không?
Phùng Kiếm Văn lắc đầu nói:
– Không có… hiểu biết của chúng tôi về hắn thực tế không nhiều….
Đỗ Long nói:
– Sớm muộn gì hắn cũng lộ dấu vết thôi. Bí thư Phùng, tối nay bất đắc dĩ mới phải lừa anh tới đây, mong anh thứ lỗi. Nếu anh còn nhớ ra gì, mong anh lập tức nói với tôi. Tôi sẽ dốc toàn lực triệt tiêu hoàn toàn mối hiểm họa tiềm ẩn đó.
Phùng Kiếm Văn chần chờ một lát, nói:
– Đỗ Long, cậu có thể giúp tôi giữ kín bí mật này không? Mấy thứ đồ đó, tuyệt đối không thể để rơi vào tay người thứ ba.
Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:
– Bí thư Phùng, anh cứ yên tâm đi, cái miệng của tôi rất chặt đấy. Anh chẳng phải là không nghe nói bất cứ điều tiếng gì xấu truyền ra về Bí thư Mã, Mã Quang Minh sao? Tôi hi vọng sau này sẽ hợp tác tốt đẹp với Chủ tịch thành phố Phùng đây. Mọi người cùng nhau thắng lợi.
Vừa nói Đỗ Long vừa đưa tay về phía Phùng Kiếm Văn. Phùng Kiếm Văn nhìn theo tay hắn, trong lòng vô cùng xúc động, nhưng cũng không hề do dự đưa tay bắt chặt lấy tay Đỗ Long. Không cần biết thế nào, không quan tâm còn có chuyện gì tồi tệ xảy ra nữa hay không.
Đỗ Long thuận tay kéo gã dậy, nói:
– Bí thư Phùng, tôi không tiễn anh về nữa, bảo trọng.
Sau khi tiễn đưa Phùng Kiếm Văn đi xa, Thẩm Băng Thanh mới đi đến bên cạnh Đỗ Long nói:
– Thật không ngờ, đường đường một Bí thư Thành ủy mà cũng đã bị khống chế.
Đỗ Long thở dài:
– Không còn nghi ngờ gì nữa, Phùng Kiếm Văn là bị người ta hãm hại. Bản thân hắn cũng rất có năng lực. Nếu có thể vực hắn dậy cũng coi như làm được một việc tốt.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Bây giờ chúng ta về rồi chứ?
Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:
– Cậu lái xe hóng gió vài vòng, tôi cảm thấy hình như bỏ quên cái gì đó. Tôi muốn suy nghĩ thật kĩ.
Hai người trở lại xe, Thẩm Băng Thanh lái xe di chuyển trên đường. Đột nhiên, một chiếc Wrangler việt dã đuổi theo từ sau lưng. Đỗ Long đang trong lúc trầm tư bị âm thanh động cơ của đối phương nổ vang quấy nhiễu. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, chỉ thấy người điều khiển xe đối phương miệng ngậm điếu thuốc. Tay cẩm khẩu súng mở rộng cửa xe nhìn về phía hắn bóp cò. Sau đó dồn sức đánh tay lái về phía bên trái. Chiếc Wrangler lập tức đổi hướng đánh tới xe cảnh sát của hai người Đỗ Long.
Đỗ Long giật mình kinh hãi, hắn quát lớn:
– Cẩn thận
Thẩm Băng Thanh cũng để ý được chiếc Wrangler này. Thấy thế cậu ta lập tức phản ứng lại, cho xe di chuyển về bên trái. Tuy bị đụng vào chiếc Wrangler một phát nhưng xe dù sao cũng đã khống chế được gọn gàng.
Thẩm Băng Thanh đạp phanh lại, cái đuôi xinh xắn của chiếc Wrangler đẹp đẽ kia cũng dừng lại giữa đường. Sau đó cửa trước cửa sau xe nhất tề mở ra. Ba người bước xuống xe, trong tay cầm súng đột kích mini. Hướng theo xe cảnh sát của Đỗ Long càn quét một hồi.
Khi phát hiện mấy người kia cầm theo súng đột kích mini xuống xe, Đỗ Long nhanh chóng nhấn mở đai an toàn, cùng Thẩm Băng Thanh nhảy xuống xe, đồng thời rất nhanh nấp vào sau xe.
Đối phương không ngờ động tác của hai người Đỗ Long lại nhanh đến vậy. Vòng bắn quét lần một hoàn toàn đánh hụt. Ba người đó lập tức phân chia, trong đó một người tiếp tục duy trì hỏa lực áp chế, hai người còn lại mỗi người hai bên trái phải đi vòng lại. Muốn dùng hỏa lực đan xen tiêu diệt hai người Đỗ Long.
Lúc Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh ra ngoài đều không mang theo súng. Hai người bị hỏa lực của đối phương ép cho đến đầu cũng không ngẩng lên nổi, chứ đừng nói đến chạy thoát. Đây căn bản là mục tiêu sống, mắt nhìn đối phương muốn tạo thành gọng kìm giết chết bọn họ, điều bất thường liệu có xảy ra bất ngờ….