Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Hạo tiến đến bên cạnh Đỗ Long, thấp giọng hỏi:

- Thế nào, có phát hiện gì không?

Đỗ Long cười nói:

- Hung thủ đã gây án nhiều năm rồi, đều không bị bắt. Nếu như tôi chỉ trong vài ba ngày điều tra ra manh mối, như vậy chẳng phải mọi người rất mất mặt sao?

Mạnh Hạo cười khổ nói:

- Tôi tình nguyện chịu mất mặt, cũng hy vọng vụ án này sớm được phá giải. Tôi nói thật, vụ án này để lâu không phá giải chúng ta càng mất mặt, lại càng khiến mọi người lo lắng. Tên hung thủ tàn nhẫn như vậy, không ai muốn một ngày nào đó thân nhân của chính mình bị gã ác ma này hãm hại.

Đỗ Long nghiêm nghị nói:

- Tôi biết, đối với bất kỳ vụ án nào, tôi đều dốc toàn lực ứng phó. Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, tôi thực sự có chút ý nghĩ đối với vụ án này. Tuy nhiên bây giờ chưa phải lúc, chờ tới khi tôi rõ ràng sẽ nói cho anh.

Cuộc đối thoại của Mạnh Hạo và Đỗ Long là có nguyên nhân, bởi vì Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh gần đây biểu hiện thực sự quá ấn tượng, liền khiến những đồng nghiệp khác chịu nhiều áp lực. Mặc dù mọi người không nói nhưng trong đội hình sự rõ ràng xuất hiện hai quần thể nhỏ. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tự thành một phái, Mạnh Hạo làm “lão đại” trong đội hình sự vẫn đứng giữa duy trì quan hệ bình thường. Còn về phần đám người Lưu Vĩnh An, Triệu Vũ Uy đang cố ý tách rời Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh. Trong đội hình sự xuất hiện tình huống như vậy khiến Hoàng Kiệt Hào rất đau đầu. Hôm nay anh ta để mấy người trẻ tuổi này cùng nhau tìm kiếm hiện trường, chính là muốn thử một lần vun vén quan hệ song phương.

Hiện trường thực sự không để lại manh mối gì hữu dụng, an ninh và cư dân gần đây cũng không thể cung cấp manh mối có giá trị. Sau khi trải qua dò hỏi phát hiện công tác quản lý an toàn của khu chung cư tồn tại lỗ hổng rất lớn. Trong phòng bảo vệ thường xuyên không có người, ai cũng có thể nghênh ngang dạo quanh một vòng. Hiện tại mong chờ duy nhất chính là cameras được thiết lập tại các nơi trong cư xá.

Tuy nhiên theo như lời giới thiệu của bảo vệ, cameras cư xá đều lắp đặt tại đường chính, hung thủ vứt bỏ thi thể vào thùng rác trong ngách sâu, cameras không thể chiếu đến. Nếu như không phải có một bà cô vào buổi tối mang chó chạy tới đây, hơn nữa nếu không có con chó kia sủa về phía túi rác, có lẽ túi rác kia sẽ không bị phát hiện nhanh như vậy.

Bởi vì rác tại cư xá mỗi buổi sáng đều được dọn sạch, bởi vậy khi hung thủ vứt rác đã suy xét tỉ mỉ. An ninh trong khu chung cư nói trong khu có rất nhiều người nuôi chó, thường xuyên mang chó đi dạo vào khoảng sáu bảy giờ tối. Nếu như con chó của bà cô kia có thể phát hiện cái túi này, như vậy những con chó khác cũng có thể phát hiện, cho nên thời gian vứt bỏ thi thể vào bãi rác hẳn là sau sáu giờ tối, thậm chí có thể vừa mới vứt bỏ thi thể không lâu thì bị phát hiện.

Tuy rằng nhất thời còn chưa tìm được manh mối quan trọng, nhưng lúc này rất có thể tiếp cận hung thủ gần thêm một bước, bởi vậy tất cả mọi người rất phấn chấn. Đúng lúc này, Tổ trưởng tổ chuyên án vụ án giết người phanh thây liên hoàn, Phó cục trưởng Cục công an thành phố Ngọc Minh Lục Hồng Quảng cùng với mấy vị lãnh đạo của Phòng công an quận thành phố Ngọc Minh, đám người phụ trách tổ chuyên án, tổ viên đều nối đuôi nhau chạy tới hiện trường.

Một nhóm người với Lục Hồng Quảng là người dẫn đầu đi vào hiện trường vụ án. Hoàng Kiệt Hào và Ngụy Hưng Bang nghênh đón, báo cáo tiến triển mới nhất về vụ án với Lục Hồng Quảng và mấy vị lãnh đạo. Ánh mắt Đỗ Long chuyển về phía bên ngoài khu vực phong tỏa, phát hiện Bạch Nhạc Tiên không ngờ đã biến mất.

Đỗ Long cũng không nóng vội, gần đây có nhiều cảnh sát như vậy, Bạch Nhạc Tiên sẽ không có nguy hiểm. Hắn rất nhanh liền nhìn thấy Bạch Nhạc Tiên núp sau một gốc cây xanh, vẫy vẫy tay về phía mình.

Đỗ Long đang muốn dặn dò cô đôi ba câu, bất chợt nghe Hoàng Kiệt Hào kêu lớn:

- Đỗ Long mau tới đây.

Đỗ Long thấy các lãnh đạo công an thành phố Ngọc Minh nhìn hắn, hắn vội vàng chạy tới, cúi chào với các vị lãnh đạo.

- Cậu chính là Đỗ Long?

Lục Hồng Quảng có thể nói là không lạ gì Đỗ Long, tuy nhiên hai người lần này mới gặp mặt lần đầu, lúc này y mỉm cười nói:

- Nghe nói cậu vừa mới gia nhập đội hình sự liền phá không ít vụ án mạng, Đội trưởng Hoàng rất coi trọng cậu, cho nên tôi cố ý gọi cậu lại đây. Hiện tại cậu hãy nói cách nhìn của mình đối với vụ án một chút, không cần băn khoăn điều gì, nghĩ gì thì nói đó.

Đỗ Long nói:

- Cảm ơn lãnh đạo cho tôi cơ hội, tôi nhất định cố gắng công tác, tuyệt không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo. Vụ án này trước kia tôi không tham dự điều tra phá án, hôm nay chỉ là thấy một cánh tay cụt, vì vậy không có cái nhìn đặc biệt sâu sắc. Tôi chỉ biết hung thủ là một gã bệnh hoạn vô cùng tàn ác, y có thể bị mắc bệnh tâm thần. Phạm vi y vứt thi thể tương đối rộng, vì vậy rất có thể sử dụng phương tiện, thí dụ như xe máy hoặc ô tô. Thân thể y cũng không cường tráng, nếu không y sẽ không liên tiếp giết chết mấy nữ giới trước sau đó mới nâng mục tiêu sang giết nam giới. Y gây án cực kỳ cẩn thận, tôi cho là ít nhất tuổi đã trên ba mươi, hoặc cao hơn một chút. Suy nghĩ của tôi về vụ án có bấy nhiêu, có rất nhiều phán đoán chủ quan và còn chưa hoàn thiện, xin lãnh đạo chỉ ra điểm sai!

Lục Hồng Quảng cười nói:

- Không tồi, dựa vào một cánh tay có thể nhìn nhận nhiều thứ như vậy, cách nhìn nhận của cậu không khác biệt nhiều lắm với cách nhìn của mọi người. Xem ra hung thủ không ở xa chúng ta, mọi người đồng tâm hợp lực nhất định bắt được gã ác ma gây tội ác!

Mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng. Trưởng phòng công an quận Tây Sơn Liễu Công Toàn dáng người có chút mập mạp, đôi mắt đeo kính khẽ híp lại, anh ta đã rất quen thuộc đối với Đỗ Long, nếu như không có anh ta ủng hộ, Đỗ Long cũng không thể gia nhập Trung đội hình sự. Hiện giờ anh ta thấy Lục Hồng Quảng rất coi trọng Đỗ Long, cũng thêm gấm thêm hoa nói:

- Đỗ Long, nếu như cậu nói rõ hung thủ có nhiều điểm đặc thù như vậy, vậy cậu có biện pháp nào có thể tìm ra hung thủ không? Cậu cứ mạnh bạo nói ra cách nghĩ của mình, cho dù không đúng cũng không sao.

Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Đầu tiên chúng ta phải dựa theo hình ảnh trong băng ghi hình của tiêu khu để tìm kiếm tung tích hung thủ. Ngoài ra có thể mời đơn vị y khoa giúp đỡ tìm kiếm nghi phạm mắc bệnh tâm thần phù hợp. Hơn nữa cần mau chóng điều tra ra thân phận của người chết, và so sánh mấy người bị giết hại trước đó, xem bọn họ có điểm gì tương đồng, cùng với địa điểm cuối cùng hung thủ xuất hiện, quỹ tích hoạt động, hoặc từ khía cạnh khác tìm ra manh mối hung thủ. Đây là một chút cái nhìn của tôi, xin lãnh đạo chỉ ra điểm thiếu sót.

- Uhm, Đỗ Long nói rất có lý, là một người vừa mới tham gia công tác chỉ hai tháng, nhìn nhận như vậy đã rất tốt. Trưởng phòng Lục, dựa theo thói quen hung thủ vứt xác, những bộ phận khác của thi thể sẽ không ở chỗ này, phải hai ngày sau đó mới có thể xuất hiện. Chúng ta ở đây cũng không có tác dụng gì, không bằng hãy tìm một chỗ mở cuộc họp phân tích điều tra vụ án.

Trưởng phòng công an Quận Bạch Hoa Uẩn Cảnh Huy đề nghị.

Lục Hồng Quảng gật đầu nói:

- Cũng được, nếu như không tìm được manh mối vậy tất cả mọi người rút đi, tránh để dân chúng hoang mang. Anh Liễu à, anh phải chú ý làm tốt công tác tuyên truyền, hy vọng sớm có thể bắt được ác ma, aizzz. . .

Lục Hồng Quảng dạo quanh hiện trường một vòng mới đi, ông ta trước khi đi thoáng liếc nhìn Bạch Nhạc Tiên nấp sau gốc cây, trong lòng có chút buồn bực nói:

- Con gái Bí Thư Bạch tại sao xuất hiện ở chỗ này? Cô ấy vừa rồi ở cùng với Đỗ Long sao? Đây thực sự là chuyện kỳ quái. . .

Ngoại trừ công an và cảnh sát ở đồn công an phụ cận, phần lớn bộ phận cảnh sát đều đã rời đi. Chung cư công viên Ninh Tĩnh lại khôi phục sự yên ắng, tuy nhiên sự yên ắng thật sự lại không thể dễ dàng khôi phục. Các loại tin đồn nhảm nhí đã sớm thông qua di động và inte lan truyền khắp nơi.

Đỗ Long vốn định dạo quanh chung cư công viên Ninh Tĩnh một vòng, tuy nhiên Hoàng Kiệt Hào lại gọi hắn đi. Vừa nãy Lục Hồng Quảng đã tỏ vẻ muốn cho Đỗ Long gia nhập tổ chuyên án vụ án giết người phanh thây, đợi tới khi tổ chuyên án tại Phòng công an quận Bạch Hoa mở cuộc họp, Đỗ Long hiển nhiên là được tham gia.

Bạch Nhạc Tiên cũng lên xe, Đỗ Long quay đầu lại hỏi:

- Tiên nhi, chú không gọi thì cháu vẫn đứng ở kia sao? Tại sao phải trốn sau gốc cây? Chú suýt nữa nghĩ là cháu mất tích rồi đó.

Bạch Nhạc Tiến đã sớm nghĩ lý do giải thích, cô nói:

- Cháu thấy một đám người đi tới, bị hù dọa, lại không dám chạy qua cái dây kia, cho nên mới trốn vào bụi cây. Chỗ đó thật nhiều muỗi, cháu bị đốt rất nhiều.

Đỗ Long nói:

- Đợi lát nữa chú phải về Phòng họp, sẽ mang cháu đến cửa khu chung cư, rồi cháu tự về nhà nhé.

Bạch Nhạc Tiên bĩu môi lắc đầu nói:

- Không, cháu sợ. . .cháu muốn ở cùng với chú. . .

Hoàng Kiệt Hào liếc mắt nhìn Đỗ Long, môi giật giật nói:

- Hai ngươi đang đùa cái gì thế?

Đỗ Long khẽ thở dài:

- Đầu cô ấy bị tổn thương, hiện tại mất trí nhớ. . .

Hoàng Kiệt Hào dựa vào kính chiếu hậu thoáng liếc nhìn Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên ngây ngô nhìn về phía anh ta, nói:

- Bác cảnh sát oai quá, súng trên eo bác có phải là thật không vậy? Có thể cho cháu chơi một chút không ạ?

- Là súng thật, trẻ nhỏ không thể đùa.

Hoàng Kiệt Hào nói xong, nhấn ga thật mạnh đi theo phía chiếc xe cảnh sát phía trước, trực tiếp tiến về phía Phòng công an quận Tây Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK