- Nếu như chúng ta đã học xong, đồ vật này lúc nào mới có thể hợp nhất thành một bộ đây?
Đỗ Long cười nói:
- Hợp nhất thành một bộ ư? Hoàng Nham cậu thật giám nghĩ đấy, tôi thấy mỗi một trung đội có một bộ là rất tốt, đây là sự chiếu cố đặc biệt rồi. Rất nhiều tỉnh lị đến thủ phủ cũng chưa được xếp vào diện làm thí điểm đâu.
Đỗ Long nói rất thật lòng, mọi người đều gật gật đầu. Nghe ý tứ của Đỗ Long, ít ra bản thân họ cũng có một bộ, như vậy cũng không tồi chút nào.
Đỗ Long nói:
- Tiếp đó nói đến chuyện thứ hai, sáng sớm hôm nay tôi có nói chuyện với Cục trưởng Hàn, có đưa ra một đề nghị, là nghĩ cách nào đó để giảm thấp nhất tỉ lệ gây án. Nếu đây là mệnh đề làm văn, mọi người sẽ cho tôi đáp án như thế nào? Mọi người thảo luận một chút.
Mọi người đều động não suy nghĩ, Hoàng Nham hỏi:
- Cục trưởng Đỗ, giảm tỉ lệ vụ án không phải việc của đại đội trị an sao? Nghe nói lúc trước khi anh còn đương chức Đại đội trưởng đại đội trị an đều đã làm rất tốt. Trị an của thành phố Lỗ Tây từ đó đã có sự chuyển biến tích cực.
Đỗ Long cười nói:
- Cảm ơn anh đã biểu dương, có điều việc giảm thiểu tỉ lệ vụ án không chỉ là chuyện của đội trị an. Chúng ta là những người làm hình sự, lẽ nào trên đường gặp kẻ trộm đồ cũng không ngăn lại sao?
Hoàng Nham nói:
- Không hẳn là như vậy, chúng ta là cảnh sát hình sự, hễ có vụ án xảy ra thì phải điều tra. Còn vấn đề giảm thiểu tỉ lệ các vụ án dường như không có quan hệ gì với chúng ta.
Đỗ Long cười nói:
- Cậu sợ vụ án ít đi sẽ ảnh hưởng đến tiền thưởng của cậu sao?
Ngoài Hoàng Nham ra ai nấy đều cười phá lên, Đỗ Long liền nói:
- Tuy tôi khởi nghiệp hình sự, nhưng tôi ước gì trên thế gian này không còn bạo lực. Cũng không còn phát sinh án mạng, cùng lắm thì thất nghiệp làm quầy hàng bán bánh ngọt... cũng tốt hơn việc cả ngày phải đối diện với những tử thi đóng băng lạnh lẽo. Mỗi một tên sát nhân nổi lên báo hiệu một hoặc nhiều gia đình sẽ mất mát đi người thân của họ. Mỗi khi nhìn thấy tình cảnh bi thương của gia đình người chết, tôi không ngừng suy ngẫm, nếu như chúng ta có thể ngăn chặn hành vi phạm tội từ sớm thì tốt biết bao nhiêu. Thế giới này sẽ thật nhiều nụ cười và không còn những đau thương.
Đỗ Long nói khiến tâm trạng mọi người trầm mặc hẳn, nhưng vẫn nghĩ không ra. Đội hình sự của bọn họ làm sao có thể giảm tỉ lệ gây án? Lẽ nào vài người của đội hình sự vẫn phải ra đường tuần tra sao? Họ không có khả năng tiên đoán, thì làm sao có thể ngăn chặn tội phạm đây?
Đỗ Long nói:
- Muốn đề phòng phạm tội, đầu tiên phải dự phòng phạm tội từ lần thứ nhất. Tăng cường tuyên truyền là biện pháp quan trọng. Tiếp đó cần dự phòng lần phạm tội thứ hai hoặc nhiều lần. Đối với những người lao động cải tạo và nhân viên mãn hạn tù được phóng thích, chúng ta không thể nói bắt được thôi là đã xong chuyện, chúng ta phải thường xuyên thăm hỏi, quan tâm, tận lực giúp đỡ họ giải quyết vấn đề. Tránh cho họ vì áp lực cuộc sống mà một lần nữa sa vào con đường phạm tội. Đem những tội phạm mình bắt được liệt kê thành một danh sách. Sử dụng các điều kiện về trình độ cuộc sống gia đình, tình trạng hôn nhân...để phân tích mức độ tính khả năng phạm tội lần sau, tiến hành chú ý ở trình độ khác nhau. Như vậy có thể có hiệu quả trong việc phòng ngừa phạm tội. Lại có thể tiết kiệm tối đa thời gian của mọi người. Mọi người thấy ý tưởng của tôi thế nào?
Trước đây mọi người đối với những kẻ phạm tội đúng là bắt được là xong. Chẳng có ai để ý đến tình hình sinh tồn của họ. Và khi những tội phạm đó tái phạm tội và bị bắt, phần lớn cảnh sát thường châm chọc một câu: “Lại là cậu à” quả thực chưa từng nghĩ tới người ta vì sao lại muốn phạm tội.
Nghe xong những lời của Đỗ Long mọi người đều thoáng chút suy tư. Xem ra đúng là công việc của mình chưa đủ với chức trách của mình...
Tuy nhiên cũng có người đưa ra ý kiến khác. Trong đó Trung đội trưởng trung đội hình sự huyện Mãnh Ổn Lý Tư Nam nói:
- Cục trưởng Đỗ, công việc của đội hình sự chúng tôi luôn luôn bận rộn, gần như ngày nào cũng phải bắt vài người, đâu có rảnh rỗi mà thăm hỏi nhiều tù nhân như vậy?
Đỗ Long đưa mắt nhìn Lý Tư Nam, hắn nói:
- Mật độ gây án của huyện Mãnh Ổn thực sự rất cao. Cái này cần mọi người nỗ lực làm tốt công việc. Sau khi làm giảm mật độ phá án thì không cần hàng ngày bận rộn đi bắt người rồi.
Lý Tư Nam nhíu mày, miệng lưỡi Đỗ Long có cương có nhu, không cách nào phản luận được.
Đỗ Long tiếp tục nói: nếu mọi người cảm thấy khó khăn, vậy tôi có thể chọn một trong bốn khu vực của thành phố Lỗ Tây làm đối tượng thử nghiệm. Tôi đích thân đảm đương việc này. Qua khoảng thời gian này cùng xem có hiệu quả gì không, bốn vị Phó đại đội trưởng, vị nào hoan nghênh tôi đến vùng các vị quản hạt đây?
Thẩm Băng Thanh và Trần Chiết Binh giơ tay đầu tiên, nói:
- Cục trưởng Đỗ, tôi ủng hộ ý kiến của anh, anh đến chỗ chúng tôi đi.
Đỗ Long hướng mắt nhìn Để Kiến Quân và Hoàng Nham, Để Kiến Quân trầm tư không nói, Hoàng Nham nghĩ ngợi một lúc, giơ tay nói:
- Cục trưởng Đỗ, Lão Trần và Tiểu Băng tỉ lệ vụ án ở hai chỗ họ vốn dĩ rất thấp. Đến khu vực của họ không dễ để xem được hiệu quả, chi bằng anh qua chỗ tôi, khu vực chúng tôi là nơi có mật độ gây án cao nhất thành phố Lỗ Tây. Mỗi năm chỉ cần tỉ lệ vụ án có thể giảm một hai phần trăm thôi, con số này cũng rất khả quan rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy được, tôi sẽ đến khu vực chỗ cậu. Có điều kể cả con người tôi có không làm được việc gì, cậu cũng phải đi đầu ủng hộ tôi.
Hoàng Nham thỏa mãn đồng ý nói:
- Được, không thành vấn đề, tôi bảo đảm ủng hộ toàn lực.
Đỗ Long cười nói:
- Hôm nay gọi mọi người đến về cơ bản là hai chuyện này. Ngoài ra là muốn nói chuyện với mọi người. Tôi vừa đương chức vài ngày, hiểu biết về đại đội trị an và mọi người rất ít. Cuộc họp lần trước có hơi vội vàng, mọi người không được bàn bạc nhiều. Hôm nay nhân tiện còn chút thời gian, mọi người có suy nghĩ hay khó khăn gì cứ thẳng thắn bày tỏ.
Mọi người thoáng nhìn nhau, vẫn là Hoàng Nham nói trước tiên:
- Cục trưởng Đỗ, khu vực chúng tôi vẫn là vấn đề này, nhiều người lại phức tạp, mật độ án cao, người và xe cộ cung ứng cho chúng tôi là không đủ, lúc phá án thường xuyên lấy trứng chọi đá.có lúc thậm chí vì theo dõi đối tượng mà thiếu hụt hai người. Điều tra viên mệt mỏi ngủ gật khiến nghi phạm chạy thoát. Anh phải nghĩ cách để chúng tôi hành động. Ngoài ra, vì vụ án nhiều, kinh phí cũng là một vấn đề, tôi đã rất tiết kiệm rồi, nhưng vẫn là không đủ dùng. Mọi người ăn uống trong lúc điều tra án đều là tự bỏ tiền túi ra. Có bột mới gột lên hồ, làm lâu như vậy lòng người cũng nản dần rồi.
Để Kiến Quân lập tức phụ họa, tỏ ý chỗ cậu ta cũng rất khó khăn. Thật ra chỗ nào trong cục công an cũng lực lượng khẩn trương kinh phí căng thẳng. Nhân công và kinh phí đều là cố định, nếu như đổ dồn về phía họ thì tiền và người của địa phương khác sẽ bị khấu trừ. Như vậy sẽ có người phản bác lại rằng người và kinh phí bên mấy người Hoàng Nham là nhiều nhất trong đại đội hình sự. Nếu nghiêng về phía bọn họ thì người nơi khác đều phải ăn không khí mà làm việc.
Mọi người cãi nhau ầm ĩ một hồi, Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, mọi người không cần cãi vã nữa. Tôi biết các cậu đều có chỗ khổ riêng, có điều phân bổ tài nguyên trước đây chắc không có vấn đề gì lớn. Tạm thời không cần thay đổi, đợi tôi tìm hiểu tình hình rồi nói. Hoàng Nham, không phải cậu thiếu người sao? Tính thêm tôi vào đi, ngày mai sẽ đến chỗ cậu báo danh.
Hoàng Nham sửng sốt, Trần Chiết Binh liền cười, nói:
- Hoàng Nham, cậu có thể kiếm lợi lớn rồi. Cục trưởng ăn một cậu ăn mười, có cục trưởng Đỗ tham mưu, chỗ các cậu mật độ vụ án vừa giảm mà tỉ lệ phá án lại tăng lên. Nhất cậu rồi, Cục trưởng Đỗ, chuyện tốt như vậy không thể chỉ cho mỗi khu vực bọn họ được, khu vực chúng tôi cũng hoan nghênh cục trưởng Đỗ ghé bước chỉ đạo công việc.