Mục lục
Cảnh Lộ Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Long nói:

- Tôi không đi được, bạn gái tôi cũng đến thành phố Lỗ Tây, buổi tối tôi đã hẹn cô ấy, tôi thật không thích ồn ào, hôm nào chị rảnh mời tôi ăn đặc sản dân tộc Thái hay ăn vặt cái gì cũng được.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Được thôi, quyết định vậy nha, có thời gian tôi tự tay làm bánh cho cậu ăn thử, nhà tôi có gia truyền, người bình thường không được ăn đâu nha.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy tôi không khách khí, chị Đường, tôi đi trước, ừm, chị hình như bị rơi đồ…

Đỗ Long chỉ tay xuống đất, Đường Lệ Phượng vừa cúi đầu nhìn chỉ thấy gói plastic nhỏ thấy quen, Đường Lệ Phượng vừa định giải thích cái đó không phải của cô, nhưng có thể Đỗ Long sợ cô xấu hổ thoáng một cái đã đi rồi. Đường Lệ Phượng bật cười không nói gì, cuối cùng vẫn là lặng lẽ nhặt cái đó lên bỏ vào túi áo, ngồi tựa vào ghế sa lon. Đường Lệ Phượng trong lòng nghĩ Đỗ Long nhất định là đã hiểu lầm, lần sau cô làm sao còn mặt mũi đi gặp hắn đây…

Nếu Đường Lệ Phượng biết cái đó là Đỗ Long nhìn thấy sau đó cố ý ném trên mặt đất, chắc chỉ hận không thể đem hắn đi làm thịt, tên tiểu tử ngu ngốc này thật là… Quá đáng!

Đỗ Long trước khi đi còn trêu đùa Đường Lệ Phượng một chút, xem bộ dạng ngu ngơ quẫn bách của cô, hắn liền âm thầm đắc ý, hồn nhiên không biết đây chính là bất kính với lãnh đạo.

Đỗ Long lập tức rời khỏi quảng trường, thoáng cao hứng một lúc sau lại có chút buồn bực. Thái độ của Bạch Nhạc Tiên làm hắn có chút cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ sự việc lại xuất phát từ Kỷ Quân San?

Đỗ Long đi loanh quanh một lúc ở gần quảng trường, sau đó hắn liền gọi điện thoại…

Hai phút sau, một chiếc taxi đỗ trước mặt hắn, Đỗ Long chẳng nói chẳng rằng, lập tức lên xe, sau khi lên xe hắn mới hỏi:

- Đi đâu?

Câu trả lời của tài xế càng thêm kì lạ, chỉ nghe anh ta nói:

- Tới nơi anh sẽ biết.

Đỗ Long nhắm mắt lại, taxi chạy thẳng về phía ngoại ô, đi được nửa đường đổi một chiếc xe taxi màu đen có rèm che, sau đó lái vào một nơi canh phòng nghiêm ngặt.

- Thực nghiệp Thiên Hoành?

Đỗ Long trong lòng thầm nghĩ, hắn chưa từng nghe qua tên công ty này, tuy nhiên xem ra tên chỉ là hình thức, nơi này phòng vệ nghiêm ngặt như thế, tuyệt đối không phải là một công ty bình thường.

- Xin hãy tắt di động.

Chiếc Toyota Crown dừng ở một tòa nhà trên tường là những dây trường xuân, lái xe quay đầu nói với Đỗ Long:

- Đi vào sẽ có người tiếp đón anh.

Đỗ Long không nói gì, đi thẳng lên lầu, từ bên ngoài nhìn vào tòa nhà này không có gì đặc biệt, tựa như được xây dựng từ những thập niên năm mươi sáu mươi, nhưng đi vào trong thì cảm thấy hoàn toàn khác biệt.

Ánh sáng bên trong sáng rực, được trang hoàng giống như đại sảnh của khách sạn, đại sảnh lớn chỉ bày một cái bàn lớn, một cô gái xinh đẹp có vẻ bí ẩn đứng lên, nói với Đỗ Long:

- Cảnh sát Đỗ, mời lên thang máy tới tầng ba, phòng phía bên trái, trong phòng thứ hai có người chờ anh ở đó.

- Có nhiệm vụ gì quan trọng, mà lại có vẻ thần bí như vậy…

Đỗ Long trong lòng thầm nói, hắn nhìn cô gái thần bí kia khẽ mỉm cười, đi vào thang máy, lên tầng ba đi vào phòng thứ hai, cửa khép, Đỗ Long nhẹ nhàng gõ cửa rồi liền đẩy cửa vào phòng.

- Cháu đến rồi à… Ngồi đi, uống gì không? Cà phê, Trà?

Phó trưởng phòng Cục An ninh Quốc Gia Vương Chính Liên đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc cười nói.

Đỗ Long lắc đầu, nói:

- Không cần, tôi không khát, Phó phòng Vương, ba tôi bảo tôi liên hệ với các ông… Nghe nói có một nhiệm vụ…

Vương Chính Liên nói:

- Đúng, là có nhiệm vụ, tuy nhiên không vội, cháu ngồi xuống trước, ta nhỏ tuổi hơn ba cháu, hai chúng ta là bạn thân, cháu cứ gọi tanh là chú Vương. Ba cháu đi công tác, nếu không ông ta nhất định sẽ chạy tới đây, bởi vì đột nhiên phát sinh tình huống khẩn cấp, ba cháu đã đề cử cháu… Tuy nhiên chuyện này rất hệ trọng, ta không biết cháu nắm chắc được bao nhiêu…

Đỗ Long cười nói:

- Chú Vương, rốt cuộc là chuyện gì, chú không nói cháu cũng không biết rốt cuộc mình có nắm chắc hay không.

Vương Chính Liên cười nói:

- cháu xem ta hồ đồ rồi… Chuyện là thế này, nơi này thật ra là căn cứ công trình quân sự nghiên cứu khoa học, gần đây có tin tức cho biết một nhân viên nghiên cứu đánh cắp kĩ thuật hạng nhất muốn bán cho người Nhật Bản. Qua bí mật điều tra, chúng ta nghi ngờ trong đó có bốn nhân viên nghiên cứu rất đáng nghi, nhưng bốn người này đều đã thông qua thẩm tra nội bộ, đến nay chúng ta không biết là ai trộm kỹ thuật. Ba cháu nói cháu thẩm vấn rất giỏi, vừa hay cháu đến thành phố Lỗ Tây, cho nên mời cháu tới thử xem sao.

Đỗ Long thoải mái mà cười nói:

- cháu còn tưởng rằng chuyện gì chứ, thẩm vấn nha,cháu quả thật rất lành nghề, người ở đâu? cháu giúp các chú tìm ra gián điệp!

Vương Chính Liên nói:

- Bọn họ bốn người đều là những nhà khoa học đức cao vọng trọng, chúng ta đã thẩm tra nội bộ hai lần rồi, lần thứ ba sẽ khiến họ bất mãn, cho nên lần thẩm tra thứ ba này nhất định phải thành công, cháu nắm chắc được mấy phần?

Đỗ Long cười nói:

- Chú Vương, xem ra chú không hoàn toàn tin tưởng cháu, như vậy đi, chú tìm hai người cho cháu thử một chút thế nào? Phải chuyên nghiệp đấy, tốt nhất là có thể lừa được cả máy phát hiện nói dối…

Vương Chính Liên cười ha ha, nói:

- Không phải ta không tín nhiệm cháu, mà là sự việc trọng đại, cháu để ta thử xem, xem ta có thể lừa gạt cháu không?

Đỗ Long nhìn Vương Chính Liên liếc mắt một cái, cười nói:

- Được, tuy nhiên nếu cháu hỏi những vấn đề khiến chú không vui, chú cũng đừng trách cháu.

Vương Chính Liên rất tự tin nói:

- cháu hỏi, thẩm vấn vốn là phải đánh bất ngờ những điểm yếu trong lòng đối phương, bất kể thế nào ta cũng sẽ không trách cháu.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy được, chú đưa tay trái ra đây…

Vương Chính Liên cười nói:

- cháu muốn thử mạch đập của ta, quả thực dùng thế này, máy nói dối chính là lấy từ nguyên lý này mà chế tạo ra đấy, tuy nhiên mạch đập biến hóa rất nhỏ cho dù là chuyên gia được huấn luyện có kinh nghiệm cũng rất khó đoán…

Đỗ Long để ngón trỏ ngón giữa ngón áp út ở giữa mạch Vương Chính Liên, nói:

- Được hay không thử một lần sẽ biết, chú Vương, tôi bắt đầu đây… Bữa sáng chú ăn gì?

Vương Chính Liên mỉm cười nói:

- Ăn bún.

Đỗ Long nói:

- Chính xác… Bà xã chú tên gì?

Vương Chính Liên nói:

- Cao Băng Noãn.

Vương Chính Liên liên tiếp trả lời mấy câu hỏi, Đỗ Long đột nhiên hỏi:

- Mật mã chú thường dùng là cái nào?

Vương Chính Liên hơi do dự, trả lời một chuỗi con số, Đỗ Long nói:

- Sai… Chú từng ngoại tình đúng không?

Vương Chính Liên căng thẳng, trả lời thong thả:

- Chưa từng.

Đỗ Long cười nhạt một tiếng, nói:

- Sai…

Lại hỏi thêm hơn mười câu hỏi, Vương Chính Liên rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, trán ông ta hơi toát mồ hôi lạnh, rút tay về nói:

- Được rồi được rồi, tuy rằng phán đoán của cháu cũng không hoàn toàn chính xác, tuy nhiên so với máy phát hiện nói dối thì chính xác hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK