- Xanh rồi, ra màu xanh rồi! Ngọc Quan Âm không hổ danh là Ngọc Quan Âm, đã cược thì nhất định sẽ lãi!
Sau khi lau xong Thẩm Băng Thanh đưa khối nguyên liệu cho Tống Tư Nhạn đang vui vẻ bên cạnh. Tống Tư Nhạn vui vẻ cầm lấy rồi háo hức hỏi han:
- Thứ này có thể bán được bao nhiêu tiền?
Đỗ Long nói:
- Nếu giải toàn bộ ra thì có thể bán được khoảng mười vạn. Hiện giờ, giá năm vạn thì có thể bán được, đương nhiên tôi nói chính là đồng Hoa Hạ.
Tống Tư Nhạn mãnh liệt yêu cầu lập tức giải toàn bộ. Thẩm Băng Thanh đành phải chậm rãi mài. Đỗ Long thấy thao tác của anh ta chưa đúng lắm, nhưng cũng không hướng dẫn thêm nữa mà đi dạo chậm chạp dọc theo vỉa hè.
Tuy đồ ở các quầy hàng này có không ít đồ giả, nhưng nếu cẩn thận xem xẻ thì cũng có ít nguyên liệu tốt. Nếu là hai năm trước thì Đỗ Long còn có hứng thú mua hai khối về chơi chút, nhưng giờ sớm đã mất thú vui đó rồi, những nguyên liệu không đủ cấp bậc, căn bản là không đáng để hắn ra tay.
Đi dạo quanh vài quầy hàng, Đỗ Long không phát hiện ra thứ gì hay cả. Đúng lúc này, một hình bóng quen thuộc đi về phía hắn, khi hai người đi qua nhau, Hạ Hồng Quân nhét điện thoại vào tay Đỗ Long.
Đỗ Long nhẹ nhàng bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục đi dạo ở mấy hàng vỉa hè khác. Thời gian dần trôi qua, không phải tất cả đồ được bán ở các quầy hàng đều là Phỉ Thúy với nguyên thạch, có không ít đồ cổ không tồi hoặc đồ thủ công mỹ nghệ được bày bán.
Đến nay Đỗ Long vẫn không hiểu lắm tại sao đồ cổ có niên đại trong mắt hắn lại có sự khác biệt với những đồ vật khác. Hắn nhân lúc không có việc gì ngay tại hàng vỉa hè này dùng thứ khó phân biệt tốt xấu này kiểm chứng nhãn lực của mình.
Trần Tử Giang cùng đi qua, nhìn thấy Đỗ Long dừng chân trước cửa hàng bán đồ cổ, anh ta tiến lên phía trước cười nói:
- Chu tiên sinh cũng có nghiên cứu đồ cổ sao?
Đỗ Long thuận miệng đáp:
- Không dám nói là nghiên cứu, ngẫu nhiên vui đùa một chút thôi...Ông chủ, ngọc bài này giá bao nhiêu?
Đỗ Long tùy ý cầm một miếng ngọc bài ở quầy hàng, ông chủ tủm tỉm cười nói:
- Cậu có mắt nhìn đấy, đây là bảo bối mà nhà chúng tôi truyền từ đời Tây Hán đấy. Tên thật của nó là Bát Thần Trường Sinh Điệp. Truyền thuyết năm đó có kể rằng có người được tám vị thần tiên truyền thụ, sống được khoảng 800 tuổi. Sau đó bị lộ tung tích, bị La Diêm Vương phát hiện, phái tiểu quỷ đày xuống địa ngục. Người đó để lại miếng Bát Thần bài này. Nghe nói chỉ cần tìm ra manh mối của tám vị thần tiên lưu lại trên trần gian, là có thể khôi phục được thuật trường sinh bất lão.
Đỗ Long thấy miếng Bát giác ngọc bài này đúng là đồ cổ. Tuy nhiên nếu nói là truyền từ đời Tây Hán đến nay thì có điểm không đúng lắm.
Đỗ Long lật đi lật lại nhìn một chút, thấy mặt chính diện ngọc bài vẽ mấy vị thần tiên cưỡi mây cưỡi gió. Nhìn cẩn thận một chút, vừa đúng tám vị. Hình mấy vị thần tiên tuy đã hơi mờ nhưng có thể mơ hồ nhìn ra hẳn là câu chuyện bát tiên qua hải. Lâu nhất là mấy trăm năm, không ngờ ông chủ lại tâng bốc thành từ thời Tây Hán, thực sự khiến khách hàng thành thằng ngốc rồi.
Lật mặt khác của ngọc bài thì thấy vây xung quanh tâm ngọc bài khắc tám hoa văn hình dáng kì dị, vuông vuông thẳng thẳng, thoạt nhìn rất giống hình loại chữ cổ nào đó.
Nhìn thấy tám chữ cổ, trong lòng Đỗ Long chợt chấn động, vì trong số tám hoa văn nhìn như chữ đó hắn đã gặp qua một cái!
Đỗ Long nhẹ nhàng chuyển ngọc bài đến chỗ hoa văn mà hắn đã từng gặp qua. Đúng rồi...Ở một trang của cuốn “Động Huyền Tử chân kinh”- một cuốn sách màu vàng mà Đỗ Long mua ở quầy vỉa hè có in hoa văn này.
- Chẳng lẽ miếng ngọc bài này và quyển sách kia có liên quan đến nhau?
Trong lòng Đỗ Long bắt đầu tò mò. Dù thế nào, nếu vật này đã là đồ cổ, thì hay là mua về rồi từ từ nghiên cứu cũng được.
- Là chuyện bát tiên qua hải thời Tây Hán sao?
Đỗ Long nói với ông chủ:
- Ông cũng không cần nói quá thế đâu. Tôi thực sự muốn thứ này, ông nói giá chuẩn đi, tôi là người khá thật lòng, nếu ông ra giá cao quá tôi cam đoan sẽ rời đi ngay, mặc ông gọi đến rát cổ họng tôi cũng không quay lại đâu. Ông nói đi, thứ này bao nhiêu tiền?
Ông chủ cười khổ nói:
- Anh à, đây thực sự là đồ tốt, tôi cũng không lấy của anh nhiều, chỉ cần năm nghìn Euro thôi.
Đỗ Long để ngọc bài xuống, đứng lên muốn đi, ông chủ cuống quýt nói:
- Này anh, này anh, đợi một chút, anh nói xem bao nhiêu thì anh mua?
Đỗ Long nói:
- Chất của ngọc bài này cũng không phải đồ tốt. Nếu nói về chạm trổ thì cũng rất thô ráp, đây cũng có thể là đồ nhái. Tôi đưa ra giá cao nhất là một trăm Euro, ông có bán không?
Ông chủ nói:
- Anh à, thứ này thực sự đã được truyền hơn hai trăm năm trong gia đình tôi rồi, một trăm Euro thì ít quá, anh trả 500 Euro đi.
Đỗ Long nói:
- Trên người tôi chỉ có một trăm thôi, nếu ông không muốn bán thì giữ lại từ từ chơi đi.
Ông chủ vẻ mặt như đưa đám nói:
- Được rồi được rồi, hôm nay còn chưa khai trương, coi như là kiếm được ít lãi vậy.
Đỗ Long đưa một trăm Euro cho ông chủ, sau đó cầm lấy khối ngọc bài kia, Trần Tử Giang tò mò hỏi:
- Chu tiên sinh, tôi có thể nhìn miếng ngọc bài này một chút được không?
Đỗ Long đưa ngọc bài cho anh ta, Trần Tử Giang lật đi lật lại hai lần, sau đó trả ngọc bài lại cho Đỗ Long nói:
- Thứ này tôi xem không chuẩn, tuy nhiên tuổi của nó không quá năm mươi năm. Giống như lời Chu tiên sinh, chất ngọc thứ này không được tốt, chạm trổ cũng không tinh tế, lưu giữ cũng không tốt, không ít chỗ bị mòn rồi. Tuy một trăm Euro cũng không phải là đắt, nhưng thứ này rõ ràng là không có giá trị cao, sao Chu tiên sinh lại mua nó chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vì hai chữ hợp ý chăng, một trăm Euro coi như là mua vật để trang trí đi.
Đỗ Long bỏ ngọc bài vào trong túi, tuy Trần Tử Giang cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy nhưng cũng không nhìn ra vấn đề là gì. Mặc anh ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Đỗ Long vì hoa văn đó nên mới mua miếng ngọc bài này.
Thực tế thì tuổi thọ miếng ngọc bài kia cũng không chỉ là năm mươi năm như Trần Tử Giang nói. Theo đánh giá của Đỗ Long, ít nhất thứ này cũng có lịch sử mấy trăm năm. Cho dù hoa văn kia không có ý nghĩa gì thì chỉ riêng miếng ngọc bài cũng đáng giá một trăm Euro rồi.
Lại tiếp tục đi dạo, phía trước bất ngờ vang lên một tiếng hô lớn, một tên béo chen chúc chạy về phía Đỗ Long. Đó chính là Lý Cường mà mọi người gặp cách đấy không lâu.
Ánh mắt Đỗ Long lướt qua người Lý Cường. Nhìn phía xa thì thấy Lâm Nhã Hân, Kỷ Quân San đang mòn mỏi nhìn về phía hắn. Theo sát phía sau là Du Tinh Thần và mấy người trẻ tuổi Kỷ gia.
- Thật tình cờ, mấy người cũng đến đây tìm báu vật sao?
Đỗ Long cười nói.
Lý Cương nói:
- Tôi đến đi dạo thôi, Chu tiên sinh mới đúng là đi tìm báu vật. Chu tiên sinh đã chọn được bảo bối gì rồi?
Đỗ Long đưa miếng ngọc bài cho mọi người xem, mọi người đều không biết đó là thứ gì. Du Tinh Thần cũng không nắm rõ thứ này, còn Vương Hằng Sinh thì nói một cách chắc chắn:
- Thứ này có lẽ là một loại chứng minh thư thời cổ, còn nó thuộc về thời đại nào và người nào sử dụng nó thì tôi cũng không rõ. Tám hoa văn này hẳn là có hàm ý gì đấy, có lẽ để tôi về hỏi bạn đã.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy sau khi trở về đành làm phiên Vương lão rồi